Chương 1775: Đánh Cho Đến Chết.
Chương 1775: Đánh Cho Đến Chết.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm trước lời nói của Vương Giai.
Trái tim lơ lững cũng vào đúng lúc này rơi xuống.
"Cô đã thừa nhận, vậy thì đem chân tướng mọi chuyện nói hết ra đi, nói càng nhiều, mức án sẽ được giảm xuống, cô nên vì mình tranh thủ lợi ích."
"Kỳ thực đã không còn gì để nói nữa, các anh cũng đã đoán được." Vương Giai nói như người mất hồn:
"Là tôi lợi dụng dây câu với Cameras giám sát giết chết chị của tôi, nhưng những thứ này đều là do Trương Hạo sắp xếp tôi làm, không có quan hệ gì với tôi."
"Là bởi vì việc làm của các cô bại lộ, mà Đỗ Quyên lại biết thông tin mấu chốt trong đó, vì vậy các cô liền giết người diệt khẩu, có đúng hay không?"
"Đúng thế."
"Đỗ Quyên đã biết cái gì? Các cô đã làm những gì."
"Tống Đức Viễn gọi video cho Đỗ Quyên trước khi ông ta rơi xuống vực, mà lúc đó tôi cũng ở chỗ đó." Vương Giai nói:
"Trong ba tháng trước, ba người chúng tôi thường xuyên đi ra ngoài chơi với nhau. Mỗi lần tôi đều muốn dùng phương thức như thế để Tống Đức Viễn rơi xuống vực, thẳng đến lần này mới thành công."
"Tại sao lại bắt đầu ba tháng gần đây, các cô mới làm chuyện này, là vì việc cô làm đã bại lộ sao?"
Vương Giai gật đầu coi như chấp nhận số phận của mình.
"Đỗ Quyên đưa tôi đến Trung Hải cũng không phải là bởi vì tình nghĩa chị em gì, mà là cô ấy muốn rời xa Tống Đức Viễn, muốn đem tôi đưa cho ông ta, sau đó giảm bớt áp lực của cô ấy."
"Cô ấy tại sao phải làm như vậy? Cô ấy là tình nhân của Tống Đức Viễn, y theo tích cách có mới nới cũ của ông ta sao? Nếu mà có được cô, hẳn là sẽ không quăng tiền lên trên người của cô ta nữa chứ." Lâm Dật hỏi.
"Bởi vì lúc ấy, Đỗ Quyên đã câu được ông chủ của công ty cô ấy, đối phương so với Tống Đức Viễn còn có tiền hơn. Nhưng cô ấy lại là một người lòng tham không đáy, còn muốn từ trên người Tống Đức Viễn lấy được một ít tiền nữa, cho nên sẽ dùng biện pháp như thế."
"Ngoài ra, Tống Đức Viễn còn có một loại sở thích, chính là ..."
"Chính là cái gì? Thoải mái mà nói, đều lúc này rồi không cần phải che giấu nữa."
"Ông ta vẫn luôn muốn để cho hai chị em chúng tôi cùng nhau hầu hạ ông ta. Nhưng Đỗ Quyên một mực không đồng ý, mà Tống Đức Viễn lại không muốn từ bỏ. Cho nên trải qua thời gian dài, ông ta cũng không hề từ bỏ Đỗ Quyên, vẫn như trước mỗi tháng cho cô ấy tiền tiêu."
Nghe được lời nói như vậy,
Biểu cảm của Cố Diệc Nhiên có phần mất tự nhiên.
Vẫn đúng là theo như những gì Lâm Dật đã phân tích trước đó.
Đúng là một lão già lưu manh mà.
Những người khác đúng là không có suy nghĩ nhiều, bởi vì trong thế giới của những người có tiền, đây là một chuyện rất là bình thường.
"Cho nên ba tháng qua, các cô chính là dùng phương pháp như vậy, ổn định tâm trạng của ông ta sao?" Lâm Dật hỏi.
"Đúng vậy, bởi vì Trương Hạo với Tống Đức Viễn đã đảm bảo rằng có thể đem hai chị em chúng tôi đều giải quyết. Với lại thêm Trương Hạo rất thông minh, đã đem tất cả thủ tục đều làm rất đầy đủ. Mà khi đó Tống Đức Viễn, cũng đang nghi ngờ tới, cho nên mới không có truy cứu nhiều đến vụ chuyển khoản, để nó có thể kéo thời gian dài như vậy."
"Lúc ở trong khu thắng cảnh núi Nhị Long, cô đã làm như thế nào khiến cho Tống Đức Viễn ở chỗ đó nhảy núi tự sát?" Cố Diệc Nhiên hỏi.
"Ông ta sau khi gọi video với Đỗ Quyên xong nói đầu óc có chút không được tỉnh táo muốn đi dạo một chút." Vương Giai cúi đầu nói:
"Sau đó tôi cũng lặng lẽ đi ra ngoài sau khi ông ta rời đi, cũng đi tới phía dưới vách núi, sau đó vén lên áo trên, lộ ra áo lót bên trong, tâm trạng của ông vừa kích động, liền trượt chân từ trên núi rớt xuống."
"Hô~ "
Nghe Vương Giai nói xong, tất cả mọi người cùng nhau thở ra một hơi.
Trải qua thời gian dài điều tra theo dõi như vậy, cuối cùng mọi nghi vấn trong vụ án cũng được làm sáng tỏ.
Hóa ra bên trong đó còn có một tầng lớp mối quan hệ phức tạp như vậy.
Làm cho tất cả mọi người có cái nhìn mới và hiểu hơn về Trương Hạo.
Anh ta thật đúng là không đơn giản, chính mình không cần phải động thủ, chỉ dựa vào một mình Vương Giai, liền hoàn thành hai vụ án mạng.
Tiểu tử này thông minh, cũng không phải là cao bình thường.
Đúng lúc này, trong đầu Lâm Dật lộ ra một dòng chữ nhỏ.
Nhắc nhở anh tiến độ nhiệm vụ đã đến (4/10 ), nói rõ là một vụ án đã hoàn thành.
Lâm Dật suy nghĩ một chút, cái mà hệ thống ám chỉ hẳn là vụ án của Tống Đức Viễn.
Bởi vì vụ án dân sự của Tesla, đến bây giờ vẫn còn chưa có xử lý xong.
Nói cách khác, vụ án này có thể được giải quyết ở đây rồi.
Hung thủ chính là Vương Giai với Trương Hạo, nếu không hệ thống cũng không có khả năng đem vụ án này tính vào hệ thống tiến độ bên trong.
"Anh Lý, tôi đi ra ngoài đây, Trương Hạo tôi không đi theo thẩm vấn nữa, các anh đi đi."
"Được."
Lý Tường Huy cũng không nói thêm gì, Vương Giai đã đã thú nhận rồi, còn chuyện của Trương Hạo cũng là thuận lý thành chương, nước chảy thành sông.
Chuyện phía sau cũng không có gì khó khăn, Lâm Dật không tham gia cũng không sao cả.
Từ phòng thẩm vấn rời đi, Lâm Dật xoay xoay lưng, chuẩn bị mò cá, cùng với Lý Sở Hàm đi dạo.
Lái xe đến bệnh viện Hoa Sơn, quen việc dễ làm đã đến khoa điều trị nội trú thứ tám.
Nhìn thấy Lâm Dật, rất nhiều người đều theo thói quen chào hỏi với Lâm Dật, nhóm tiểu hộ sĩ vẫn giống như trước, chờ đến cơ hội, liền sẽ trêu ghẹo một lần.
Trong phòng làm việc, Lý Sở Hàm với Kiều Hân đều có mặt, còn những người khác đều rất trẻ trung, toàn bộ khuôn mặt mới.
"Anh Lâm, anh đã đến rồi."
"Hôm nay tan tầm sớm, đến đây xem các cô một chút."
Lâm Dật đến nơi này, chủ yếu là muốn nhìn trạng thái của Lý Sở Hàm một chút.
Bởi vì ở trong lòng của anh, Lý Sở Hàm có một vị trí rất đặc biệt, anh không muốn cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.
"Vậy thật đúng dịp, chúng em cũng không có việc gì." Kiều Hân cười hì hì nói.
"Vậy thì thu dọn đồ đạc đi rồi cùng đi ra ngoài." Lâm Dật cười nói:
"Tôi gần đây phát hiện một chỗ có đồ ăn ngon, mang các cô cùng đi nếm thử mùi vị."
"Vậy chúng em liền không khách khí."
Lý Sở Hàm mỉm cười, mặc dù không nói gì, nhưng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi, dường như cũng không có bị ảnh hưởng gì.
Nội tâm của Lý Sở Hàm rất kiên nghị.
Những cái gọi là tin đồn đó đối với cô căn bản là không tạo được thương tổn gì.
Chỉ cần Lâm Dật vẫn luôn bình an, cô liền không có việc gì.
Rất nhanh, hai người thu dọn đồ đạc xong.
Lâm Dật trước tiên đưa hai người ra ngoài đi xem phim, sau đó lại đi ăn cơm, hơn tám giờ tối, liền tiễn hai người trở về riêng.
Mà trong khoảng thời gian này, Lâm Dật cũng kể cho Kiều Hân nghe về vụ án của Tống Đức Viễn, vừa nghe hay vừa ăn no thật thỏa mãn.
Khen ngợi Trương Hạo một hồi lâu, cảm giác đều có thể ghi vào truyện trinh thám rồi.
Ngoài ra, Lâm Dật còn nhận được điện thoại của Lý Tường Huy, nói Trương Hạo cũng đã tự thú, chuyện phía sau sẽ giao cho cơ quan tư pháp xử lý.
Mà tất cả việc này đều nằm trong dự đoán của anh.
Lúc Lâm Dật trở về Cửu Châu Các, đã là chín giờ tối rồi.
Mới vừa vào cửa, Kỷ Khuynh Nhan liền tiến lên đón.
"Em nghe Viện Viện nói, anh muốn động thủ với Tesla à?"
Lâm Dật gật đầu, ôm lấy cô ấy nói:
"Xe điện là hướng đi mới của quốc gia trong tương lai, họ chắc chắn sẽ hỗ trợ những công ty như tesla. Đó chính là chướng ngại vật của chúng ta, phải xử lý một chút, hiện tại cơ hội tới phải đánh cho đến chết."
------
Dịch: MBMH Translate