Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1776 - Chương 1774: Thẩm Vấn Cuối Cùng.

Chương 1774: Thẩm Vấn Cuối Cùng.
Chương 1774: Thẩm Vấn Cuối Cùng.
Chương 1774: Thẩm Vấn Cuối Cùng.




Sau khi cẩn thận thu thập chứng cứ, hai người rời khỏi căn nhà, sau đó lái xe trở về sở cảnh sát.

Lúc trở về, nhìn thấy trên bàn làm việc của Lý Tường Huy có một xấp văn kiện dày cộp, anh ta đang hết sức chăm chú không chớp mắt phân tích những thứ đó.

Nhìn thấy hai người trở về, Lý Tường Huy hỏi: "Có tìm được cái gì không?"

"Đều bị Lâm Dật nói trúng rồi." Cố Diệc Nhiên nói:

"Thứ này quả thực có thể chuyển động không hạn chế, hơn nữa phía trên còn có dấu vết dây câu lưu lại, thông qua vật này, xác thực có thể thực hiện được mục đích lôi kéo băng dán. Đây chính là đáp án cuối cùng cho vụ giết người trong căn phòng kín."

"Quá tốt rồi!" Lý Tường Huy kích động nói:

"Chúng tôi cũng tìm được một số manh mối ở ngân hàng, có thể xác định được Vương Giai với Trương Hạo có quan hệ với nhau."

"Tôi cảm thấy, dựa vào những chứng cứ trên tay này, là có thể tiến hành thẩm vấn hai người họ rồi." Lâm Dật nói:

"Nhưng tôi kiến nghị nên thẩm vấn từng người, nói không chắc có thể từ trong miệng của bọn họ moi ra được một ít manh mối nữa."

"Đi, cùng nhau đi!"

Năm người tới phòng thẩm vấn, không bao lâu sau Vương Giai cũng được đưa vào.

So với lần đầu, trạng thái tinh thần của cô ấy kém rất nhiều, mặt trắng bệch, khiến nhan sắc của cô cũng giảm không ít.

Nhưng bởi vì được chăm sóc tỉ mỉ, cho dù biểu hiện tiều tụy một ít, nhưng nhìn vẫn còn tốt.

"Sao các anh lại giam tôi nhiều ngày như vậy? Nên nói tôi cũng đã nói rồi, dựa vào cái gì lại không thả tôi đi!"

Nhìn thấy Lý Tường Huy với Lâm Dật, Vương Giai vẻ mặt kích động, không hề ổn định giống lần đầu tiên tới đây.

"Chúng tôi làm như vậy nhất định là có lý do, bằng không cũng sẽ không giữ cô ở đây. Về phần nguyên nhân gì, tôi nghĩ trong lòng cô hẳn là so với chúng tôi hiểu rõ hơn."

"Anh có ý gì? Không thể bởi vì tôi là em gái của Đỗ Quyên liền một mực bắt giữ tôi ở đây!"

"Mối quan hệ giữa hai người quả thực rất thân thiết, nhưng vẫn còn có nguyên nhân khác khiến chúng tôi giam giữ cô ở đây."

Lý Tường Huy nghiêm mặt, ánh mắt nhìn thẳng Vương Giai.

"Bắt đầu từ bây giờ, tôi hỏi cô cái gì cô phải trả lời cái đó, hi vọng cô sẽ toàn lực phối hợp công việc của chúng tôi."

"Tôi đã nói hết những gì tôi biết cho các anh rồi, anh còn muốn hỏi tôi cái gì nữa."

"Cô có biết một người tên là Trương Hạo không?"

"Trương Hạo?" Vương Giai lẩm bẩm một câu, "Có chút quen tai, gần đây sếp của chúng tôi đang thực hiện một dự án mới, đối tác của sếp tôi hình như tên là Trương Hạo."

"Sau đó thì sao? Cô biết gì thì nói hết ra đi."

"Những cái khác tôi không biết, tôi chỉ là nhân viên kinh doanh, cũng không phải tầng lớp quản lý công ty, làm gì có đủ tư cách biết những việc này."

"Tôi khuyên cô đem những gì mình biết nói hết ra, nếu như chúng tôi không có nắm giữ đầy đủ chứng cứ, cũng không có khả năng nhốt cô đến bây giờ."

"Tôi thật sự không biết người này, và không còn gì để nói."

"Nhưng trong lúc chúng tôi điều tra, cô đã nhận được hai khoản tiền từ Trương Hạo, một lần là 60 ngàn, một lần là 9 vạn, cô giải thích sao về việc này?"

"Bởi vì hai công ty có thêm hai cơ sở kinh doanh, ông chủ của chúng tôi vì tránh bị đánh thuế, đã yêu cầu anh ta chuyển tiền vào tài khoản của tôi. Sau đó tôi chuyển lại hai khoản tiền này lại cho ông chủ của chúng tôi."

"Ý của cô là, hai khoản tiền kinh doanh này đều là do cô thương lượng thành, cho nên liền thông qua ngân hàng của cô để chuyển tiền, có phải hay không?"

"Đúng thế."

"Nếu là như vậy, vậy cô và Trương Hạo trong lúc đó hẳn là không thể tính là xa lạ nhỉ?" Lâm Dật đặt câu hỏi.

"Anh ta là ông chủ lớn, tôi chỉ là một nhân viên nho nhỏ, cho dù làm thành hai đơn hàng này, chúng tôi cũng không có gặp nhau nhiều, nhất định là chưa quen thuộc."

"Cô thật sự cho rằng tôi cái gì cũng không hiểu sao?" Lâm Dật hỏi:

"Cứ coi như các cô trong lúc đó chỉ là quan hệ hợp tác bình thường, cho dù các cô muốn trốn thuế, cũng là dùng tài khoản riêng để chuyển khoản. Vì sao tài khoản của Trương Hạo được dùng để chuyển khoản cho cô chứ?"

"Tiếp theo, mặc dù công việc kinh doanh của Tống Đức Viễn không lớn, nhưng 150 ngàn ở trong mắt ông ta giống như mưa phùn vậy. Tôi không hiểu sao doanh thu công ty một năm mấy chục triệu, ông ta đều bình thường nộp thuế, tại sao lại muốn tránh thuế 150 ngàn chứ?"

"Chuyện này..."

Trên mặt Vương Giai lộ ra vẻ hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ tới Lâm Dật sẽ cẩn thận như vậy.

"Hi vọng cô không nên do dự nữa, cũng hi vọng cô không cần giãy giụa vô vị nữa, bởi vì Trương Hạo bên kia, cũng đã khai báo rồi."

"Anh ta sở dĩ đi Ma Cao chính là muốn tạo chứng cứ ngoại phạm cho mình, sau đó liền chỉ huy cô bố trí hiện trường, cùng giết Đỗ Quyên."

"Anh nói bậy!" Cảm xúc của Vương Giai trở nên kích động, "Cô ấy là chị của tôi, hơn nữa còn là người đưa kéo tôi đến Trung Hải. Nếu như không có chị ấy, tôi cũng không thể có cuộc sống như bây giờ, làm sao có khả năng làm chuyện như vậy."

"Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, tôi tin có một số người có thể làm tất cả mọi thứ vì tiền, chẳng lẽ không đúng sao?"

"Anh đừng có mà vu khống tôi, tôi không phải người như vậy!"

Bị nói đến chỗ đau, cảm xúc của Vương Giai ngày càng kích động.

"Lúc chị tôi chết, tôi vẫn luôn ở trong công ty, có người có thể làm chứng cho tôi. Tôi làm sao có khả năng đi giết người chứ, tôi cũng không có thuật phân thân!"

"Cô đương nhiên không có thuật phân thân, nhưng cô lại có năng lực giết chết người." Lâm Dật ngữ điệu bình tĩnh nói:

"Ở trên tay của cô có lẽ có chìa khóa nhà của cô ấy đúng không, lúc Đỗ Quyên chưa được thả ra, cô tới nhà của cô ấy phá hủy đường ống khí gas, đục một cái lỗ nhỏ trên đó, sau đó dùng băng keo dán lại, cũng thông qua dây câu nối liền với máy ghi hình của nhà cha mẹ Trương Hạo. Cứ như vậy cô có thể thông qua khống chế từ xa di chuyển máy ghì hình, kéo động dây câu, kéo băng dán trên đường ống khí gas xuống. Để Đỗ Quyên trúng độc khí than mà chết, tôi nói không sai chứ?"

"Anh nói bậy, tôi căn bản không có làm như vậy!" Vương Giai lớn tiếng phủ định nói:

"Hơn nữa coi như là tôi giết, làm sao tôi có thể kiểm soát thời gian chính xác như vậy!"

"Bởi vì ở nhà Đỗ Quyên có bốn máy ghi hình, mà bốn máy ghi hình này hẳn là do Tống Đức Viễn sắp đặt. Cô là nhân viên kinh doanh ở công ty, cũng không tính là khó để cô tìm những thứ này trên máy tính của ông ta. Đây chính là bằng chứng xác thực cô kiểm soát."

Sắc mặt Vương Giai tái nhợt, giống như bệnh nhân bệnh nan y giai đoạn cuối.

Cô cũng không ngờ rằng Lâm Dật lại có thể tra được những thứ đồ này.

"Ngoài ra, tôi nghĩ giữa cô với Tống Đức Viễn cũng có quan hệ mà không thể cho ai biết được. Cô bị nghi ngờ là đã lôi kéo ông ta hút đồ cấm. Cho nên, chuyện về sau còn cần tôi từng cái nói ra không? Tôi hy vọng cô không cần vùng vẫy vô ích nữa, đối với cô không có chỗ tốt gì."

Vương Giai đã trầm mặc đến nửa ngày, không nói lời nào.

Ngoại trừ Lâm Dật, tất cả mọi người có mặt ở bên ngoài, đều là cảnh sát lâu năm, đều biết cô ta cô ta đang đấu tranh tâm lý cuối cùng, thành bại đều trong nháy mắt này.

"Tôi không biết Trương Hạo hấp dẫn cô ở chỗ nào, đáng giá cho cô vì anh ta bán mạng. Nếu như cô bây giờ thành thật khai báo, tôi bảo đảm tòa án sẽ xử lý khoan hồng với cô, hi vọng cô vì tương lai của mình nghĩ một chút. Bởi vì lừa gạt tiền của Từ Đức Viễn, cuối cùng cũng đều là của anh ta, cùng cô không có quan hệ gì. Với vẻ ngoài của cô làm chuyện như vậy thật tiếc, không đáng giá."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, năm sáu phút đã trôi qua, Vương Giai mới mở miệng nói:

"Là tôi cùng với Trương Hạo âm mưu, giết Tống Đức Viễn với Đỗ Quyên..."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment