"Hệ thống, ngươi nói Sa Hoàng có ghen ghét với vẻ đẹp trai của ta không?"
【Đương nhiên là không.】
"Vậy khả năng quả bom khinh khí kia ném xuống đầu ta sẽ không cao."
Được hệ thống giải thích, Lâm Dật đã có hiểu rõ nhất định đối với cơ chế của thẻ may mắn.
Trừ một số tình huống cực đoan hiếm hoi, thẻ may mắn đều sẽ mang lại thay đổi về mặt vận may cho mình.
Giới hạn chủ yếu nhất chính là không thể thay đổi sự thực khách quan, không thể phá hoại quy tắc thế giới hiện thực.
Rõ ràng cơ chế của nó rồi, Lâm Dật cất thẻ may mắn vào túi.
Anh nhìn thời gian, thấy đã tới ba giờ ba mươi chiều.
Lâm Dật cũng không có ý nhận thêm đơn hàng, chuẩn bị đi về đổi xe.
Xe thể thao không quá thoải mái, cũng không thích hợp dùng để đón người.
Hơn nữa, xe của anh chỉ có hai chỗ ngồi. Lần này tới đây trừ Trương Tùng còn có bạn gái của cậu ta, xe thể thao không chở được hết.
Về nhà thay quần áo khác, Lâm Dật lái chiếc Bentley Curtain ra ngoài.
Một đường phóng nhanh lúc anh đến sân bay là đúng bốn giờ.
Một lúc sau, Lâm Dật nhìn thấy Trương Tùng dẫn theo một cô gái trẻ tuổi đi ra khỏi sân bay.
Trương Tùng vóc người vừa phải, cao gần một mét tám, tóc ngắn, mặc áo sơ mi màu xanh lam, dáng vẻ của một nhân viên tinh anh.
Lâm Dật phát hiện, bạn của mình có vẻ như trưởng thành hơn nhiều so với lúc đi học, tính cách cũng không còn tùy tiện như trước nữa.
Xã hội quả nhiên là cái lò nung lớn, rèn cho cái tên tùy tiện kia trở thành như vậy.
Bên cạnh Trương Tùng là một cô gái mặc quần bò ngắn, dáng vẻ cũng coi như khá, đứng cùng Trương Tùng coi như xứng đôi.
Chỉ là cô gái này luôn cúi đầu xem điện thoại, trông có vẻ mất tập trung.
Lâm Dật suy nghĩ một chút. Bạn gái Trương Tùng dường như tên Nhạc Kiều thì phải nàng cũng là người Trung Hải.
Khi Lâm Dật nhìn thấy Trương Tùng thì Trương Tùng cũng nhìn thấy Lâm Dật.
"Lão đại!"
Nhìn thấy Lâm Dật, Trương Tùng vẫy vẫy tay, vẻ kích động hiện rõ trên mặt.
"Ở đây là sân bay, anh kêu la làm gì? Không thấy người xung quanh đang liếc chúng ta sao?" Nhạc Kiều oán trách người yêu một câu.
"Anh đã không gặp lão đại nửa năm rồi, không kìm được kích động mà."
Nói xong, Trương Tùng chỉ Lâm Dật nói:
"Thấy người mặc bộ đồ màu trắng kia không, đó chính là lão đại của anh, lúc học đại học rất chăm sóc cho anh đó."
Theo hướng Trương Tùng chỉ, Nhạc Kiều nhìn Lâm Dật cách đó không xa.
Nhất thời tim cô gái đập nhanh hơn.
Lão đại của Trương Tùng quá đẹp trai đi.
Vì quá kích động nên Trương Tùng không nhận ra biến hóa của Nhạc Kiều bên cạnh. Cậu ta thả hành lý xuống, chạy chậm về phía Lâm Dật.
"Ha ha, lão đại, ôm cái nào!"
Lâm Dật đang muốn từ chối cái tên gay này, nhưng Trương Tùng không cho anh cơ hội, đã giang rộng tay ôm chặt lấy Lâm Dật.
"Chúng ta ôm thì ôm, nhưng mẹ kiếp đừng có hôn anh mày chứ? Bao nhiêu người như thế, anh mày không muốn người ta hiểu lầm là gay đâu."
"Anh nhắc em mới nhớ." Trương Tùng ôm mặt Lâm Dật hôn chụt một cái.
"Tiên sư chú mày!"
Lâm Dật cười mắng:
"Một đời anh danh của bố mày bị chú mày phá hủy rồi!"
"Ha ha..."
Trương Tùng cười ha ha, sau đó giới thiệu:
"Lão đại, cô ấy là bạn gái của em, Nhạc Kiều. Nhà người ta cũng ở Trung Hải. Lần này cô ấy về cùng em, vừa vặn thăm người thân.”
Nhạc Kiều vươn tay ra muốn bắt tay Lâm Dật, nhưng Lâm Dật chỉ gật gù, bóp chết ý nghĩ của Nhạc Kiều từ trong trứng nước.
"Kiêu căng gì chứ! Trông đẹp trai thì đã sao, chẳng phải cũng chỉ đi làm công sao?" Nhạc Kiều thầm oán giận nghĩ.
"Đi thôi, chắc hai người cũng đói bụng rồi. Anh dẫn hai người đi ăn đồ ngon."
"Khách khí như thế làm gì, tìm quán cơm lớn chút là được, đều là người mình."
Trương Tùng hiểu tình huống nhà Lâm Dật, làm việc tại một công ty kinh doanh bất động sản. Tuy lương không thấp, nhưng tình huống ở Trung Hải không giống thủ đô, Lâm Dật tiếp đón cậu ta là đã tốt lắm rồi, ăn tiệc lớn thì thôi.
"Quán cơm?"
Nhạc Kiều bĩu môi:
"Nói rõ trước, em không đi ăn cùng với hai người. Hơn nữa, trước đây mẹ em đã gọi điện tới, bảo hôm nay em về nhà ăn cơm. Muốn ăn, các anh tự ăn đi."
"Hả?"
Trương Tùng biến sắc:
"Không phải em không nói rõ ngày về nhà, ngày hôm nay sẽ ăn cơm cùng anh với lão đại sao?"
"Hôm đó em nói lộ hết rồi. Người nhà biết hôm nay em về nên muốn em về nhà ăn cơm. Em cũng không có cách nào."
"Vậy anh phải làm sao?"
"Hai người đi thôi, không cần theo em về." Nhạc Kiều nói: "Hơn nữa em cũng không quen ăn quán cơm, quá thiếu vệ sinh."
"Anh lại không nói đi ăn quán cơm mà." Lâm Dật thật không biết nói gì.
"Không đi ăn quán cơm sao?" Nhạc Kiều hỏi: "Vậy đi ăn nhà hàng lớn à? Em còn có thể suy tính một chút."
"Không phải em cần về nhà sao?"
"Chủ yếu xem tình huống. Nếu đi nhà hàng lớn thì em đi cùng các anh."
"Chuyện này..."
Sắc mặt Trương Tùng khá khó coi. Lão đại còn đang ở đây, thật không nể mặt gì cả.
Lâm Dật âm thầm lắc đầu. Với cái tính yên phận của lão nhị, e cậu ta khó có thể lấn át cô gái này.
Nếu thật sự đi tới cuối, có khả năng sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng đây là chuyện của người ta, mình lại không có tư cách xen mồm. Mình tự làm tốt chuyện của mình là được.
"Lâm Dật, anh còn chưa nói ăn cái gì đó. Tôi nghe nói ở Trung Hải mới mở một nhà hàng tiệc đứng tên là Long Phủ, đẳng cấp rất cao, mùi vị cũng tốt. Không bằng chúng ta đi ăn thử?"
"Đùa gì thế! Đừng nghịch nữa!"
Trương Tùng nói:
"Em không biết giá cả món ăn ở Long Phủ sao? 1.198 tệ một người. Ở đây không có người ngoài, đi chỗ đó làm gì?"
"Cái gì gọi là không có người ngoài."
Nhạc Kiều không vui, thô bạo nói:
"Tốt xấu gì bọn em cũng gặp mặt lần đầu. Dựa theo quan hệ, em cũng xem như em dâu của anh ta. Lần đầu gặp mặt không tặng quà ra mắt cũng thôi đi, chẳng lẽ mời bữa ăn cũng khó khăn như thế sao?"
"Lại nói, trong vòng bạn bè của em đã lâu không cập nhật món ngon. Em phải để những đứa ghen ghét với em biết hiện giờ em sống rất tốt, để bọn họ ghen chết tới chết."
"Chúng ta đâu thể chỉ sống ảo như thế được?" Trương Tùng phản bác.
"Tình huống của lão đại tương tự như anh. Lần này đến đây, anh còn phiền phức lão đại tiếp đón, không thể làm quá được."
"Như thế mà quá đáng sao?" Nhạc Kiều nhìn sang Lâm Dật.
"Tôi nghe nói anh làm ở một công ty bất động sản, nghe nói còn là quán quân bộ , chắc hẳn được thưởng không ít chứ? Mời bữa tiệc đứng giá hơn ngàn tệ cũng là việc lớn sao? Hơn nữa Trương Tùng là anh em của anh. Anh tiếp đón anh ấy đàng hoàng. Anh cũng có thể diện đúng không?"
"Tôi đã không còn làm ở công ty bất động sản nữa rồi." Lâm Dật cười nhạt: "Nhưng tôi vẫn có thể mời được một bữa tiệc đứng."
Nể mặt Trương Tùng, Lâm Dật không tính toán nhiều với Nhạc Kiều.
Nếu lần này là người khác, chắc anh đã sớm chửi cho.
Hết cách, cô ta là bạn gái của anh em mình.
Chỉ là mùi vị trà xanh có hơi nồng.
"Không làm nữa? Lẽ nào anh được thăng chức tăng lương? Vậy càng kiếm được nhiều tiền hơn. Một bữa tiệc đứng thôi, không tính là gì với anh đúng không." Nhạc Kiều nói.
Trương Tùng cũng hiếu kỳ. Lão đại làm tốt như vậy, làm sao còn nghỉ việc?
"Lão đại, bây giờ anh đang làm gì? Đổi nghề rồi sao?"
"Chạy shipper."
Đầu tháng các bạn đẩy kim phiếu giúp truyện lên top nhé hứa sẽ bạo chương.
------
Dịch: MBMH Translate