Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 179 - Chương 177. Tôi Còn Tưởng Là Bentley

Chương 177. Tôi Còn Tưởng Là Bentley
Chương 177. Tôi Còn Tưởng Là Bentley

"Shipper?"

Biết được công việc của Lâm Dật, Trương Tùng kinh ngạc thốt lên.

"Lão đại, anh nói sao? Làm Shipper? Là shipper chạy mua đồ giúp người khác sao?"

"Không sai, chính là vậy."

Vẻ mặt Trương Tùng không được tự nhiên,

"Lão đại, trước kia khi còn đi học, anh là người có tiền đồ nhất trong phòng, sao lại làm công việc hầu hạ người ta như vậy?"

"Chủ yếu là tự do. Anh rất hưởng thụ, bằng không cũng không đến đón cậu vào lúc này được."

"Em hiểu ý của anh, nhưng anh là người có thể diện, coi như đổi việc cũng không thể làm chân chạy cho người ta chứ!" Trương Tùng khổ sở, thấy lão đại sống không như ý khiến lòng anh cũng thấy khó chịu.

"Không phải anh lái chiếc FAW sao? Dù đi chạy Didi cũng hơn làm shipper mà."

Thấy vẻ cấp bách của Trương Tùng, Lâm Dật cảm thấy vui mừng. Con hàng này chẳng thay đổi chút nào.

"FAW quá nát, đã không thể nào đăng ký chạy Didi được, cũng chỉ có thể làm shipper." Lâm Dật cười giải thích.

"Tuy rằng khổ chút, nhưng thắng ở chỗ tự do, hơn người văn phòng các cậu nhiều."

"Tự do là chắc chắn, nhưng bất kể nói thế nào cũng là sống bằng hầu hạ người ta." Trương Tùng khổ sở.

"Với năng lực của anh, làm shipper tuyệt đối là dùng dao mổ trâu giết gà. Như vậy đi, dù sao quê nhà anh cũng không phải ở Trung Hải, ở đâu cũng thế, có muốn đi thủ đô Bắc Kinh với em không? Hai anh em chúng ta làm cùng nhau, còn có thể quan tâm lẫn nhau."

"Anh nói cái gì đó?"

Nhạc Kiều kéo Trương Tùng sang bên nói:

"Anh điên sao?"

"Anh làm sao?"

"Hai chúng ta ở Bắc Kinh đã đủ túng quẫn rồi, ngay cả đi quán ăn còn phải tính toán chi li, anh lại còn muốn kéo anh ta đi thủ đô? Có biết chuyện này sẽ ảnh hưởng bao nhiêu đến chúng ta không? Em không có nhiều tiền nhàn rỗi đi tiếp anh ta như thế đâu."

"Nhưng anh ấy là lão đại của anh. Anh ấy khó khăn, anh phải hỗ trợ chứ."

"Hừ, em nói cho anh biết, nếu anh dám dẫn anh ta đi thủ đô, hai chúng ta chia tay đi. Tự anh suy nghĩ kỹ càng."

"Chuyện này..."

Trương Tùng không nói nữa.

Bởi vì không biết phải nói cái gì.

Một bên là anh em của mình, một bên là bạn gái mình, căn bản không có chuyện lấy hay bỏ.

"Được rồi, cậu không cần bận tâm vì chuyện của anh." Lâm Dật cười nói: "Anh ở Trung Hải rất tốt, sẽ không đi thủ đô đâu."

"Vậy còn tạm được, còn có ánh mắt." Nhạc Kiều nhỏ giọng nói.

"Kiều Kiều!"

Chợt có một tiếng kêu lớn từ phía sau mấy người vang lên.

Lâm Dật và Trương Tùng quay đầu lại, thấy một gã con trai vóc dáng hơi mập chạy chậm tới.

Người này không cao, dáng vẻ giống Nhạc Kiều đến mấy phần.

Tên là Nhạc Hải, là anh trai của Nhạc Kiều.

"Anh, sao anh lại đến rồi?"

Nhưng Lâm Dật lại phát hiện, Trương Tùng dường như rất xa lạ với người này.

Dáng vẻ dường như không quen biết.

"Cậu không phải bạn trai của cô ấy sao? Còn không biết anh vợ tương lai của mình hả?"

Trương Tùng lúng túng lắc đầu một cái:

"Bọn em mới quen nhau nửa năm, không lâu lắm. Em còn chưa biết nhiều về chuyện nhà cô ấy."

Lâm Dật: ...

Thật chẳng biết nói gì.

Nếu là anh, quay đầu đi thẳng về nhà cho xong.

Ngay cả người thân trong nhà người ta còn không biết gì, đúng là đồ đốn mạt.

"Mẹ nói hôm nay em sẽ về, anh đến đón em." Nhạc Hải cười nói.

"Còn nói đón em, đã mấy giờ rồi? Anh đến muộn vậy."

"Em không biết chứ, bên ngoài có một chiếc Bentley Curtain loại mới nhất, nghe nói giá hơn 4 triệu tệ. Anh đứng xem mất một lúc, nên không để ý thời gian."

"Bentley Curtain? Xe này ở thủ đô dường như cũng không có mấy." Nhạc Kiều nói.

"Đúng mà, làm anh trễ mất thời gian." Nhạc Hải nói.

"Hơn nữa không chỉ xe đáng giá đâu, mà biển số cũng rất trâu bò, là ANB 888 đấy! Đúng là trâu mẹ gõ cửa, trâu bò đến nhà."

"Hi hi, một lát nữa em cũng muốn đi xem, chụp mấy bức ảnh."

Lâm Dật: ...

Không phải người một nhà không tiến vào một cửa. Hai người này vừa thấy đã biết là anh em ruột.

Hai người đơn giản hàn huyên vài câu, Nhạc Hải nhìn sang Trương Tùng, vẻ kiêu kiêu.

"Cậu ta là bạn trai của em à?"

"Ừm, lần này anh ấy đi công tác, em tiện đường cùng về xem một chút."

Nhạc Hải đánh giá Trương Tùng.

"Cậu em, lương một năm của cậu bao nhiêu?"

Đối diện với anh vợ tương lai của mình, Trương Tùng hơi sốt sắng.

"Tính cả trợ cấp đi công tác, một năm em có thể thu vào một trăm năm mươi nghìn tệ. Nhưng không gian phát triển còn rất lớn, tương lai còn có thể tăng lương."

"Có trăm rưỡi hả?" Nhạc Hải lắc đầu.

"Nhà ở thủ đô đắt như thế, kiếm chút tiền như vậy có thể mua được nhà tốt sao?"

"Chuyện này..."

Trương Tùng nhất thời nghẹn lời:

"Tạm thời có lẽ khó khăn, nhưng em sẽ cố gắng."

"Vậy cậu mua xe chưa? Trong nước hay nhập khẩu?" Nhạc Hải lại hỏi.

"Xe, xe còn chưa mua."

Với thu nhập hiện tại của cậu ta, muốn mua chiếc xe di chuyển thực không thành vấn đề.

Nhưng số tiền kiếm được trừ tiền nhà tiền điện ra còn phải nuôi Nhạc Kiều.

Ngoài ra, cậu ta còn phải chuẩn bị cho cô ấy tiêu xài và mua quà, thu nhập đã vào thì không ra được. Nếu không có thẻ tín dụng, có lẽ cậu ta còn không mua nổi vé máy bay.

Chuyện mua xe xa xa khó với.

"Không phải chứ, ngay cái xe cũng không có?" Nhạc Hải tỏ vẻ không thích, lập tức lộ ra cảm giác ưu việt.

"Giá nhà ở thủ đô không rẻ, mua không nổi cũng có thể hiểu, nhưng cái xe cũng không có, cậu không nói đùa à? Tiền để làm gì? Tuổi còn trẻ đã không biết tiết kiệm tích góp, sau này làm sao mà sống?"

"Chủ yếu là Kiều Kiều không đi làm, tiền lương của em lo sinh hoạt cho hai người quả thật có chút khó khăn, cho nên chuyện mua xe…"

"Làm sao? Mới ở với nhau không bao lâu đã bắt đầu ghét bỏ em gái tôi không đi làm?" Nhạc Hải mặt lạnh nói.

"Cầm hòn ngọc quý của nhà họ Nhạc chúng tôi còn muốn nó chịu khổ cùng cậu à?"

"Không không không, em không có ý đó." Trương Tùng đổ mồ hôi lạnh lập tức giải thích.

"Có lẽ tiền lương của em còn hơi thấp, tạm thời chưa mua nổi xe."

"Chuyện này chẳng liên quan đến tiền lương bao nhiêu, là cậu không có đầu óc!" Nhạc Hải dạy dỗ.

"Tiền lương của tôi với cậu gần như nhau. Lúc tôi đi làm đến năm thứ ba đã mua được một chiếc xe Magotan giá hơn hai trăm nghìn tệ. Hơn nữa tôi cũng có bạn gái, sao tôi làm được còn cậu thì không?"

"Chuyện này..."

"Tuy rằng người anh em của tôi không có xe, nhưng tôi có. Một chiếc xe thôi mà, quan trọng như vậy sao?" Lâm Dật nói xen vào.

"Cứ nói như anh, những người phải chen chúc đi xe buýt, tàu điện ngầm kia không cần sống nữa hả?"

Vốn Lâm Dật không muốn dính líu nhiều.

Nhưng lão nhị chỉ có vẻ trưởng thành bên ngoài, trong xương cốt vẫn là người đàng hoàng không quen nói chuyện như năm xưa.

"Cậu có xe là chuyện của cậu? Liên quan gì đến cậu ta?"

Nhạc Hải đã sớm nhìn thấy Lâm Dật, nhưng cũng không để anh ta vào trong lòng.

"Bọn tôi hơn nửa năm nay không gặp, tôi chuẩn bị tặng xe của tôi cho cậu ấy làm quà gặp mặt."

"Tặng xe làm quà gặp mặt?" Nhạc Hải sửng sốt. Bạn của Trương Tùng có lai lịch gì, còn tặng xe?

Có phải là quá phóng đại không?

"Anh, anh đừng nghe anh ta thổi phồng. Vừa nãy chính anh ta đã nói xe của anh ta là FAW, mà còn nát đến độ làm lái xe Didi còn không đủ tư cách, căn bản không đáng mấy đồng tiền, có khi còn sắp hỏng phải vứt đi."

"Mẹ kiếp, nghĩ cả nửa ngày hóa ra là FAW! Tôi còn tưởng Bentley chứ."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 177.
Bình Luận (0)
Comment