"Được rồi anh, anh đừng nói nữa." Nhạc Kiều nói.
"Hai người họ là bạn cùng phòng đại học. Một người nghèo muốn chết, một người cuồng muốn chết. Rõ ràng là làm shipper mà còn cuồng hơn Trương Tùng. Người không biết còn cho rằng anh ta lái Bentley đấy."
"Đúng là rừng lớn, chim gì cũng có." Nhạc Hải tức bật cười: "Một con xe Xiali hỏng còn nói khoác mà không biết ngượng, còn tặng, cũng không biết lấy lòng tin ở đâu ra."
"Người từ địa phương nhỏ là vậy, vẫn thiếu chút giáo dưỡng." Nhạc Kiều nói.
"Đúng nha, em xem anh, người địa phương Trung Hải, quản lý kinh doanh, lương một năm một trăm năm mươi nghìn, có nhà riêng, còn có xe giá hai trăm nghìn. Tuổi cũng xêm xêm, đi ra ngoài xã hội cái thấy khác nhau ngay."
"Được rồi anh. Chúng ta đi về trước đi. Em đói bụng rồi. Chắc ba mẹ làm cơm rồi chứ?"
"Chỉ chờ em đấy, cùng về đi."
Nhạc Hải nói xong, chỉ Trương Tùng nói:
"Đây là bữa cơm nhà chúng ta, không cần dẫn cậu ta về."
"Ừ, tự em về thôi. Hai người họ đi quán cơm ăn, không cần để ý đến họ."
Nói xong, Nhạc Kiều phất tay với Trương Tùng:
"Em về nhà trước. Hai người các anh đi ăn cơm đi. Em không đi nữa, bye bye."
"Bye, bye…"
Trương Tùng lúng túng phất tay một cái, cảm thấy thật mất mặt.
"Được rồi đi thôi, đừng nhìn nữa." Lâm Dật vỗ vai Trương Tùng nói.
"Thực ra quan hệ giữa bọn em rất tốt, chỉ là cô ấy có phần bảo thủ. Hơn nữa, em cũng cảm thấy bây giờ còn chưa tới mức độ gặp người lớn trong nhà."
"Được rồi, chúng ta ở cùng phòng suốt bốn năm, còn không biết nhau hay sao? Có một số việc anh hiểu, nhưng chuyện hôn nhân đại sự phải trông vào bản thân. Đây là việc lớn cả đời."
"Biết rồi lão đại."
Lâm Dật gật gù:
"Đi thôi, muốn ăn cái gì cứ chọn. Hôm nay anh mời cậu ăn món ngon."
"Đi quán cơm là được. Chúng ta uống bia Cáp Nhĩ tân, ăn chút món nướng. Hai anh em ta cũng đừng khách khí." Trương Tùng nói: "Nếu anh dẫn em đi khách sạn lớn, em cũng ăn không quen."
"Mẹ kiếp, vừa thấy đã biết là cái đồ rẻ tiền."
Được Lâm Dật an ủi, tâm trạng Trương Tùng tốt hơn chút. Hai người kề vai sát cánh đi ra ngoài.
Đi ra từ sảnh của sân bay, Lâm Dật đang muốn đi về phía xe của mình, lại phát hiện trước xe mình có một đám người đang vây quanh chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.
"Đây là Bugatti Chiron hả? Lại còn là dòng mới nhất, giá thị trường hình như gần 55 triệu tệ."
"Người giàu ở Trung Hải có nhiều lắm. Ở thành phố nhỏ hạng ba chúng ta căn bản không thể thấy được xe sang như vậy."
"Tuy rằng nơi này là Trung Hải, nhưng xe giá trị gần 5 triệu cũng không phải muốn thấy là thấy."
Lâm Dật bất đắc dĩ, xe của mình lại bị người ta vây xem.
Hơn nữa, điều làm anh cảm thấy bất đắc dĩ chính là hai anh em Nhạc Kiều và Nhạc Hải cũng đứng trong hàng ngũ vây xem, còn hưng phấn hơn người khác.
"Anh, mau nhanh lên, nhân lúc tài xế chưa đi ra, giúp em chụp bức ảnh di9."
Nhạc Kiều đưa điện thoại cho Nhạc Hải, con2 mình đã đứng trước xe tạo dáng.
"Đúng rồi, đừng quên bật app chỉnh ảnh đấy."
"Yên tâm, anh biết dùng thứ này!"
Tách.
Chụp ảnh xong, Nhạc Hải trả điện thoại lại cho em gái:
"Chụp xong rồi, cực kỳ hoàn mỹ."
"Đừng gấp, chụp thêm cho em vài tấm nữa đi."
"Được thôi, xe sang như vậy không thường gặp, nhân dịp này chụp thêm mấy tấm nữa đi."
"Đúng đúng."
"Đời này nếu anh có thể lái chiếc xe tốt như vậy, tuyệt đối là mộ tổ nhà họ Nhạc bốc khói xanh. Nhưng mà khó có cơ hội đó." Nhạc Hải vừa chụp ảnh vừa nói.
"Anh, anh đừng tự ti như vậy. Có lẽ anh nỗ lực chút là có thể mua được thì sao."
"Xã hội hiện tại này thật không so được với trước kia." Nhạc Hải thở dài.
"Xe cấp bậc này, nếu như lúc sinh ra không mua được, cả đời này cũng đừng mong."
Lâm Dật nở nụ cười.
Là người tự hiểu lấy mình.
"Được rồi, anh cũng chụp cho em hai chục tấm rồi, đi về đã. Đợi lát nữa chủ xe người ta ra đấy."
"Được rồi." Nhạc Kiều chưa hết thòm thèm nói.
Thấy vẻ hưng phấn của Nhạc Kiều, Trương Tùng có chút tự ti.
"Lão đại, anh nói, đời này chúng ta có cơ hội sở hữu xe cấp bậc như thế này không?"
"Làm sao biết chứ? Đừng nản chỉ, chỉ cần nỗ lực, bánh mì và sữa bò đều có, giống như anh này."
"Lão đại, anh đùa em à."
Lâm Dật lấy chìa khóa xe, ấn nút khởi động. Chiếc Bentley sáng đèn lên, khiến người vây xem và Trương Tùng giật nảy mình.
Trương Tùng ngu cả người.
Ngay cả năng lực tư duy cũng chậm lại.
"Lão, lão đại, chiếc Bentley kia là của anh sao?"
"Không thì sao? Chẳng lẽ anh trộm chìa khóa xe à?"
Lúc này, Nhạc Kiều và Nhạc Hải cũng phát hiện, bạn cùng phòng của Trương Tùng cầm chìa khóa xe Bentley đi về phía mình.
"Trương, Trương Tùng, chiếc xe này là của bạn cùng phòng với anh sao?" Nhạc Kiều trừng mắt hỏi.
"Chắc là vậy, lão đại anh xưa nay không nói dối."
"Nhưng không phải anh ta là shipper sao? Làm sao có thể mua nổi Bentley? Đây là chiếc xe giá gần 5 triệu tệ đấy!"
"Anh không rõ."
Trương Tùng cũng muốn làm rõ chuyện này, nhưng đây không phải chỗ thích hợp. Đợi lát nữa hai người vừa ăn vừa nói cũng được .
"Được rồi, người ta phải về nhà ăn cơm. Cậu cũng đừng quấy rầy người ta. Chúng ta tìm chỗ đi ăn gì đi."
Nói xong, Lâm Dật nhìn Nhạc Hải:
"Xe của tôi thực sự là Bentley, không phải FAW."
Nhạc Hải lúng túng muốn chết. Ngươi đã trâu bò như thế, đừng đùa giỡn ta chứ!
Hai người lên xe, động cơ gầm vang.
Nhưng Lâm Dật vừa định giẫm chân ga, bất ngờ anh thấy Nhạc Kiều đứng chặn trước xe.
Cô gái này bị ngớ ngẩn sao?
Không sợ mình đạp ga một cái húc chết cô ta?
"Cô muốn làm gì?" Hai người cùng xuống xe. Lâm Dật hỏi.
"Anh Lâm, em đột nhiên không muốn về nhà ăn cơm nữa." Nhạc Kiều cười nói.
"Em là bạn gái Trương Tùng, là em dâu của anh mà. Hơn nữa đây là lần đầu gặp mặt, nếu em đi về thì không tốt lắm. Tối nay chúng ta cùng ăn cơm đi."
"Như vậy không tiện lắm đâu. Ba mẹ cô không phải đã làm cơm c sao?" Lâm Dật uyển chuyển từ chối.
"Không sao, để tự họ ăn là được. Hơn nữa cơm nhà lúc nào ăn cũng được, không thiếu một bữa này."
"Nhưng chúng tôi muốn đi quán cơm. Người có thân phận như cô chắc là không quen." Lâm Dật nói.
"Cô không cần làm khó, không muốn đi thì về nhà đi. Tôi không phải nhân vật lớn gì, không cần cô đón tiếp."
"Như vậy sao được chứ? Em là bạn gái Trương Tùng, lần đầu tiên gặp lão đại cùng phòng với anh ấy, sao có thể bỏ mặc hai người đi một mình."
"Đúng đúng đúng, hơn nữa hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp mặt em rể. Không thì để tôi làm chủ đi, mời hai người ăn cơm. Trước lạ sau quen, sau này chính là người một nhà rồi." Nhạc Hải cười theo nói.
Lâm Dật có thể lái chiếc xe tốt như vậy, thận phận chắc chắn không bình thường. Người có tiền như thế, không thể dễ dàng bỏ qua.
Chỉ là, anh ta còn không hiểu nổi. Người có giá trị lớn như cậu ta vì sao lại nói mình chạy shipper?
Quá kỳ quái.
Lâm Dật bất đắc dĩ lắc đầu. Hai anh em nhà này đúng là mặt dày như da trâu.
Đuổi cũng không đi.
Lâm Dật nhìn Trương Tùng:
"Cậu tính thế nào?"
"Lão đại, nếu không thì đi cùng đi." Trương Tùng ngại ngùng nói.
"Được, cậu nói là được."
Anh liếc hai anh em Nhạc Kiều, lạnh nhạt nói:
"Lên xe đi."
"Được được được."
Nhạc Hải bước sang, đứng ở vị trí ghế phụ, nhìn Trương Tùng nói:
"Em rể, em ngồi cùng em gái anh đi. Anh không thể tách hai đứa em ra được."
Nói xong, Nhạc Hải mở cửa xe, hoàn toàn không biết cái gì là ngại ngồi luôn xuống ghế phụ.
Lần này thật sự Lâm Dật câm nín.
Con mẹ nó, ngươi biết cái gì là mất mặt không?
------
Dịch: MBMH Translate