Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 181 - Chương 179. Đụng Phải Việc, Anh Đền Không Nổi

Chương 179. Đụng Phải Việc, Anh Đền Không Nổi
Chương 179. Đụng Phải Việc, Anh Đền Không Nổi

Trương Tùng không tính toán nhiều như vậy, ngồi ghế sau cùng Nhạc Kiều.

"Trời ạ, thật không hổ là Bentley, nội thất xe quá tốt."

Nhạc Kiều dùng điện thoại chụp tạch tạch liên hồi trong xe, cho đến tận khi dung lượng bộ nhớ gần hết mới cam lòng.

Ngược lại, Trương Tùng tỏ ra câu nệ, chỉ lo quay qua quay lại đụng xước chỗ nào thì toi.

"Đây chính là Bentley, nội thất tự nhiên không cần nói." Nhạc Hải cười toe toét ngồi ở vị trí ghế phụ lái. "Chiếc ghế dựa này còn thoải mái hơn Magotan của anh."

"Vốn em cho rằng Mercedes-Benz và BMW mới là xe thật sự. Bây giờ nhìn lại, những chiếc xe kia trước mặt Bentley đều không cùng đẳng cấp."

"Chứ sao." Nhạc Hải lưu loát nói: "Đây chính xe sang đỉnh cấp thế giới, người bình thường không mua nổi nó đâu."

Nói rồi, Nhạc Hải nhìn sang Lâm Dật:

"Người anh em, chúng ta kết bạn Wechat đi?"

"Thêm Wechat thì thôi, chỉ là bèo nước gặp nhau thôi mà." Lâm Dật lạnh nhạt nói.

"Vậy được rồi." Nhạc Hải cười ha ha nói: "Nhưng mà tôi có việc cần cậu giúp một phen."

"Hả? Chuyện gì?"

"Qua mấy ngày nữa, tôi có người anh em tốt muốn kết hôn. Cái xe này của cậu có thể cho tôi mượn dùng không? Nhà anh ta cách Trung Hải không quá xa, đi qua đi lại chỉ mất ba ngày. Đều là người mình cả, không có vấn đề gì chứ?"

"Ai là người mình với anh hả?"

"Chuyện này..."

Bị Lâm Dật từ chối tại chỗ, Nhạc Hải lộ vẻ lúng túng.

"Tôi, tôi quả có hơi đường đột. Chúng ta chậm rãi làm quen vậy. Con người tôi trượng nghĩa, chắc chắn không làm cậu hối hận."

"Anh, anh gấp làm gì?" Nhạc Kiều nói: "Sau này nếu muốn mượn xe, anh cứ nói với em rể của anh là được."

"Nói, nói với anh?" Trương Tùng thắc mắc quay qua hỏi: "Anh cũng không có xe mà."

"Vừa nãy không phải anh Lâm nói muốn tặng chiếc xe này cho anh làm quà ra mắt sao? Sau này chiếc xe này chính là của chúng ta còn gì."

"Ái chà chà, xem cái trí nhớ của anh này." Nhạc Hải vỗ trán một cái.

"Sao anh lại quên việc này chứ? Sau này đây chính là xe của em rể anh. Vừa vặn anh biết người ở sở quản lý xe, sang tên chỉ là chuyện phút chốc."

"Không được không được." Trương Tùng từ chối.

"Xe này quá đắt, em không lấy. Tiền của lão đại cũng không phải gió từ đâu thổi đến, ái… Em cấu anh làm gì?"

Nhạc Kiều trừng Trương Tùng một cái, nhỏ giọng nói:

"Đầu óc anh có phải bị đổ đầy nước không? Anh có biết đây là xe gì không? Là Bentley Curtain."

"Anh, anh biết mà…"

"Mấy cô chị em của em đều không có xe tốt như vậy. Sau này em lái xe ra ngoài, anh có thể cảm nhận được loại phong cách kia không? Em cho anh biết, nếu anh không lấy cái xe này về, em không để yên cho anh!"

"Chuyện này..."

Trương Tùng không nói lời nào. Cậu ta không muốn để chuyện mình cãi vã với Nhạc Kiều bị Lâm Dật nghe được.

Nhưng trong lòng cậu ta đã quyết định, chiếc xe tuyệt đối không thể lấy!

Cả quãng đường, Lâm Dật im lặng không lên tiếng, lái xe đến quán cơm thường ăn lúc còn đi học.

Cảm xúc của Nhạc Kiều và Nhạc Hải căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh, chỉ cần anh và Trương Tùng ăn ngon là được.

Lâm Dật cầm thực đơn, đẩy tới trước mặt Trương Tùng.

"Cửa hàng này là chỗ chúng ta thường tới lúc còn đi học, không quên chứ?"

"Làm sao quên được, món thận của bọn họ là ngon nhất. Em nhớ có lần lão lục cùng phòng một hơi ăn liền tám cái, ha ha…"

"Chú mày bớt kể chuyện cười kia nữa đi, chú ăn sáu cái cũng đâu có ít." Lâm Dật cười nói: "Một đám lưu manh ngày ngày ăn thận, chẳng biết các chú muốn bổ cái gì."

"Bọn em gọi đó là nghỉ ngơi dưỡng sức."

"Được rồi, đừng bốc phét nữa. Ăn ít món đi đã, anh cũng đói bụng rồi.”

Bởi vì lúc đi học đại học luôn tới đây ăn, Trương Tùng rất quen thuộc với món ăn trong thực đơn.

Cậu ta chọn mấy món đặc sắc rồi giao thực đơn cho Nhạc Kiều.

"Kiều Kiều, quán ăn này làm rất tốt, tùy tiện chọn món gì cũng không tệ. Xem xem em muốn ăn gì."

Nhạc Kiều liên tiếp cau mày, mặt lộ vẻ phiền chán.

"Em không quá thích ăn loại thức ăn xào nướng này."

Nhạc Kiều nhìn nhìn bốn phía, chỉ nhà hàng lớn phía bên kia đường nói.

"Anh đi bên đó mua cho em vài con tôm hùm với cua đi. Em thật sự không quen ăn thức ăn ở quán cơm."

"Nếu không thế này đi, tôi lấy xe đưa hai người về nhà. Vất vả về đây một lần, dù sao cũng phải nếm mùi vị trong nhà, không cần tự làm khổ mình." Lâm Dật đề nghị.

Nhạc Kiều lúng túng:

"Anh Lâm, em không phải có ý đó. Vậy em nếm thử."

"Không cần quá miễn cưỡng, không thích ăn thì về nhà ăn. Ra ngoài ăn là để cho vui, không cần khiến mình mất thoải mái."

"Không không không, anh Lâm hiểu lầm rồi. Thực ra em rất thích thức ăn ở quán cơm."

"Vậy thì chọn đi. Hôm nay lão đại mời khách, chúng ta cũng không thể quá tùy tiện." Trương Tùng nói.

"Ừ." Nhạc Kiều không mặn không nhạt đáp. Cô ta tùy tiện chỉ vài món, nhưng ánh mắt vẫn liếc liếc đánh giá Lâm Dật.

Cô ta rất muốn biết, vì sao lão đại cùng phòng với Trương Tùng lại có nhiều tiền như vậy?

"Tới đây tới đây anh phục vụ, cho mấy két bia, phải là loại ướp lạnh nhé." Nhạc Hải gọi.

"Anh, hôm nay đừng uống rượu bia. Lão đại lái xe tới, lát nữa cơm nước xong còn phải lái xe đi."

"Không cần không cần, hai người các cậu thời gian dài không gặp mặt, dù sao cũng phải uống nhiều chút, không thì không tận hứng. Đợi lát nữa anh lái xe đưa các cậu về là được."

Nhạc Hải nóng lòng muốn lái thử xe. Anh ta lớn bằng chừng này rồi, xe tốt nhất từng lái mới chỉ có BMW Series 7 mà thôi.

Không ngờ hôm nay còn có cơ hội được lái Bentley vẫn hằng hâm mộ, vừa nghĩ đã khiến cả người hưng phấn.

"Anh không lái được xe này đâu. Đợi lát nữa tôi gọi tài xế là được." Lâm Dật nói.

"Người anh em, nếu cậu nói như vậy thì có điểm xem thường tôi rồi. Tôi là tài xế có sáu năm kinh nghiệm, đã lái đủ loại kiểu dáng xe, chắc chắn có thể lái được." Nhạc Hải vỗ ngực đảm bảo.

"Anh muốn lái cũng được, nhưng có chuyện tôi phải nói rõ cho anh biết trước. Tôi không mua bảo hiểm cho xe này. Nếu thật sự xảy ra sai sót gì, tất cả phí sửa chữa anh đều phải tự trả đó." Lâm Dật nói.

Ặc…

Vẻ mặt Nhạc Hải chớp mắt cứng đờ, thậm chí còn lúng túng.

Tuy nói xảy ra chuyện như vậy có tỉ lệ rất thấp, nhưng nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, cho dù bán anh ta đi cũng không đủ tiền đền.

"Nếu vậy tôi không lái xe nữa, gọi tài xế vậy."

Lâm Dâm không phản ứng với Nhạc Hải, cầm mấy chai bia lên uống.

Rượu bia quá ba lượt, món ăn thêm năm lần.

Lúc ăn cơm, Lâm Dật và Trương Tùng tán gẫu nhiều chuyện thời đại học.

Đối với hai người, đó là những hồi ức quý giá.

Vì có cồn vào người, sự chú ý của Trương Tùng đặt hết lên người Lâm Dật, mặt mày hớn hở, như có không hết chuyện để nói.

Anh em nhà họ Nhạc có vẻ hơi dư thừa.

"Kiều Kiều, lát nữa em tính thế nào?" Ngồi bên cạnh, Nhạc Hải nhỏ giọng hỏi.

"Không tính toán gì. Cơm nước cũng ăn gần đủ rồi, đến lúc về thôi."

"Nhưng em không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Làm sao?"

"Cậu ta nói mình là shipper, nhưng lại lái chiếc xe Bentley trị giá gần năm triệu tệ, thật quái lạ." Nhạc Hải nói.

"Theo anh biết, con nhà giàu như cậu ta không nhiều khả năng thành bạn với người nghèo."

Nghe Nhạc Hải vừa nói như thế, Nhạc Kiều cũng cảm thấy kỳ quái.

"Anh, anh có ý gì?"

"Em nói xem xe này có thể là cậu ta thuê không?"

"Không có khả năng lắm chứ?" Nhạc Kiều nói.

"Trình độ lái xe của anh ta thành thạo như vậy, lại không căng thẳng chút nào, không giống thuê xe. Hơn nữa, Trương Tùng quen biết với anh ta như vậy, không cần phải giả vờ sói đuôi to."

"Anh cũng chỉ suy đoán, nhưng hiện tại anh có ý tưởng."

"Ý tưởng gì?"

"Sau khi chúng ta ăn cơm xong, đề nghị đi đến nhà cậu ta, thế nào?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 179.
Bình Luận (0)
Comment