"Tới nhà anh ta?"
Nhạc Kiều không hiểu ý của anh trai mình.
“Đúng vậy, chúng ta đến nhà anh ta trước.” Nhạc Hải nói:
"Nếu anh ta sống trong một ngôi biệt thự to lớn, biệt thự vài trăm mét vuông thì anh ta chính là phú nhị đại. Trương Tùng là anh em tốt của anh ta. Sau này anh ta nhất định sẽ giúp đỡ. Tương lai nhất định phát triển. Quan trọng là em phải nắm được cậu ta trong tay, tuyệt đối không để cậu ta chạy mất!"
Lời nói của Nhạc Hải khiến Nhạc Kiều hai mắt sáng ngời.
"Anh trai, anh nói cái gì cũng có lý, bây giờ chúng ta đi xem một chút."
"Nhưng trước mắt em còn có một câu hỏi, chúng ta làm sao có thể tới nhà anh ta?"
"Vấn đề này không lớn, cứ giao cho anh."
Nhạc Kiều vốn đang lơ mơ chán nản, đột nhiên nghe được lời đề nghị này của anh trai lập tức tỉnh táo phấn chấn.
Hai mắt sáng ngời, chờ mong sớm kết thúc cuộc rượu của hai người.
Hai mươi phút sau, hơn chục chai rượu được đặt trên mặt đất.
Lâm Dật nhìn thấy Trương Tùng đã uống gần hết nên không uống nữa.
Dù sao cậu ấy cũng sẽ ở lại Trung Hải mấy ngày, còn nhiều cơ hội tìm cậu ấy uống rượu.
"Lão đại, hôm nay cám ơn sự tiếp đãi của anh, em về khách sạn trước, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."
"Cậu về khách sạn làm cái gì, nếu đã đến Trung Hải thì buổi tối có thể ngủ ở nhà của anh."
“Không sao, em đến Trung Hải công tác, công ty đã chi trả đủ chi phí rồi.” Trương Tùng cười nói.
“Trương Tùng, có phải anh đã uống nhiều quá rồi không?” Nhạc Kiều hỏi.
"Không nhiều, vừa phải."
"Ý em là hay tối nay chúng ta đến ở nhà anh Lâm, chờ sáng mai em sẽ mang hóa đơn trả phòng, như vậy không phải chúng ta đã tiết kiệm được không ít tiền phòng khách sạn rồi sao."
"Chuyện này không tốt lắm đâu, lão đại còn có bạn gái, chúng ta đừng quấy rầy người ta."
Thông tin của Trương Tùng là lúc trước, cậu ấy không biết rằng Lâm Dật và Liễu Tư Tư đã chia tay.
“Bạn gái gì chứ, điều đã là chuyện cũ rồi, bọn anh đã chia tay lâu rồi.” Lâm Dật cười nói:
"Cậu cứ yên tâm qua ở đi, lát nữa anh sẽ cho người lấy một ít đồ dùng qua, chúng ta hôm khác lại tiếp tục uống."
"Lão đại, chuyện này có gây phiền phức gì cho anh không? Em có chút xấu hổ."
"Anh thấy chắc cậu đã uống quá nhiều rồi, cậu khách khí với anh như vậy làm gì chứ."
Trương Tùng nở nụ cười, "Vậy em sẽ không khách khí với anh nữa."
Lâm Dật mỉm cười cầm điện thoại lên, tìm một người tài xế lái xe hộ.
Không lâu sau, một người tài xế lái xe hộ vội vàng đi đến trước mặt Lâm Dật.
"Xin chào ngài, xin cho hỏi ngài là ngài Lâm ạ?"
Lâm Dật gật đầu, đưa chìa khóa xe tới tay tài xế lái xe hộ.
"Đến Cửu Châu Các."
Cái gì!
Ngoại trừ Trương Tùng, sau khi nghe thấy ba từ Cửu Châu Các, anh em nhà họ Nhạc và tài xế lái xe hộ tai đều ù đi.
Đó là căn biệt thự sang trọng cao cấp hàng đầu ở Trung Hải, căn rẻ nhất giá cũng gần một tỷ.
Không ai trong số họ dám tưởng tượng rằng Lâm Dật đang sống ở một nơi như vậy.
Anh thực sự quá tuyệt vời.
Nhạc Hải nắm lấy tay Nhạc Kiều, hào hứng nói:
"Kiều Kiều, anh ta sống ở Cửu Châu Các đấy, thân phận của anh ta xác thực là một người cực kỳ giàu có. Dù thế nào đi nữa, em cũng phải tìm nọi cách bắt lấy anh ta cho bằng được."
“Anh đừng lo lắng, mọi việc cứ giao cho em.” Nhạc Kiều nói.
Người tài xế lái xe hộ hơi lo lắng sau khi run rẩy nhận lấy chìa khóa xe từ tay Lâm Dật.
Anh ta đã làm công việc tài xế lái xe hộ được hơn một năm, đây là lần đầu tiên anh ta được lái một chiếc xe tốt như vậy.
Thấy tình trạng của Trương Tùng không tốt lắm, Lâm Dật đỡ cậu ấy lên xe.
Nhạc Hải ung dung ngồi ở ghế phụ không chút ngượng ngùng, Trương Tùng và Nhạc Kiều ngồi ở hàng ghế sau.
Lâm Dật đứng bên ngoài xe, nhìn anh em nhà họ Nhạc như đang nhìn sinh vật lạ, nói:
"Xe của tôi có bốn chỗ ngồi. Các người đã vào hết. Chủ xe là tôi ngồi ở đâu?"
Khi nghe Lâm Dật nói như vậy, anh em nhà họ Nhạc mới phát hiện ra.
Chiếc Bentley Curtain này không phải là loại xe có năm chỗ ngồi, vì có hộp kê tay ở giữa hàng ghế sau, chiếm chỗ của một người nên chỉ có thể chứa được bốn người.
Bây giờ xe đã chật kín, thật sự không có chỗ cho Lâm Dật nữa.
"Điều này……"
Nhạc Hải lúng túng nhìn.
Tài xế nhất định không thể rời đi được, Trương Tùng là bạn tốt của Lâm Dật, nên đương nhiên không thể xuống xe.
Còn em gái anh ta là bạn gái của Trương Tùng, cũng không thể đuổi cô ta xuống xe được.
Có vẻ như chỉ có một người dư thừa trên xe là anh ta.
“Gặp rắc rối này thật xấu hổ.” Nhạc Hải ngượng ngùng cười cười, sau đó mở cửa xe, lầm lì bước xuống xe.
Nhìn thấy Nhạc Kiều vẫn ngồi ở hàng ghế sau vững vàng như núi Thái Sơn, Lâm Dật khẽ nhíu mày.
"Tối nay Trương Tùng sẽ đến ở cùng với tôi, cô có muốn đi theo không?"
“Thật ra tôi cũng không muốn đi theo, nhưng Trương Tùng uống rượu say thế này, tôi có chút lo lắng.” Nhạc Kiều nói:
"Từ khi ở chung, ngày nào chúng tôi cũng ở bên cùng nhau, tôi sợ anh ấy mất ăn mất ngủ sau khi rời khỏi tôi nên tôi phải đi theo."
Nhạc Kiều lôi kéo cánh tay Trương Tùng, "Anh ơi, anh không muốn em đi cùng anh sao?"
Trương Tùng lúc đầu cũng hơi bối rối, giờ càng không biết phải làm sao.
"Lão đại..."
"Không sao đâu, đừng nói nữa, cứ để cô ấy đến."
Lâm Dật nhượng bộ hết mức vì thể diện của anh em mình.
"Thôi được rồi, nếu trên xe đã không còn chỗ ngồi nữa, vậy tôi sẽ chui vào cốp xe và đi cùng mọi người."
Nếu để Lâm Dật một mình rời đi, anh ta sẽ bỏ lỡ cơ hội leo lên cành cao này, Nhạc Hải nghĩ ra cách ngồi vào cốp xe.
"Cốp xe đang để xe máy của tài xế lái xe hộ, nếu anh chui vào, xe máy của anh ta phải để đâu?"
"Nói, Nói vậy cũng đúng..."
"Còn nữa, anh đi theo qua đó làm cái gì? Chuyện này liên quan gì đến anh?"
"Nghe xem anh đang nói gì kìa, anh là bạn tốt của Trương Tùng, còn tôi là anh vợ tương lai của cậu ấy. Mối quan hệ của chúng ta ít nhiều cũng có chút thân thiết không phải sao? Chỉ là vừa rồi chúng ta không có đủ khoảng thời gian vui vẻ với nhau. Khi trở về Cửu Châu Các chúng ta hãy uống thêm đi. Hôm nay chúng ta không say không được về."
Nhạc Hải nhìn Trương Tùng, "Em rể, em nói xem những lời này của anh có hợp lý không?"
Trương Tùng cũng cau mày, Nhạc Kiều đi theo cậu ấy cũng không sao, cậu ấy cảm thấy đây không phải là vấn đề lớn.
Nhưng lúc này anh ta còn muốn đi theo, chuyện này phải làm sao đây?
Phiền phức thật đấy.
"Anh ơi, anh trai của em từ nay cũng là anh trai của anh. Từ nhỏ anh ấy đã rất tốt với em rồi, làm sao em nỡ lòng vứt bỏ anh ấy như vậy? Nếu làm như vậy thì gia đình hòa thuận sao được?" Nhạc Kiều nói.
"Em nói như vậy cũng đúng, nhưng đó là nhà của lão đại, không phải nhà của anh, và anh không có quyền quyết định quá nhiều."
"Em rể, nếu em nói như vậy cũng có chút không đúng. Bây giờ em đã có người chống lưng, ngay cả người thân là chúng ta em cũng không cần nữa sao?"
“Được rồi, cậu đừng lo lắng.” Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Trương Tùng, Lâm Dật cũng không muốn làm khó anh ấy.
"Muốn đi thì đi theo."
“Ừm, cảm ơn anh, tôi sẽ không khách sáo với anh.” Nhạc Hải cười nói:
"Chúng tôi đi trước, lát nữa anh bắt taxi đi theo phía sau."
Không còn cách nào, Lâm Dật ngồi ở ghế phụ lắc đầu bất đắc dĩ.
Mặc dù việc riêng của bọn họ anh không có tư cách xen vào, nhưng nhìn Nhạc Kiều và người nhà của cô ta, thật sự chẳng ai ra gì.
Khi nào có thời gian, anh phải trò chuyện lại với tên nhóc này.
Khoảng 30 phút sau, xe của Lâm Dật dừng lại ở trước Cửu Châu Các.
Và Nhạc Hải đã đến đó trước từ sớm.
Nhưng vì anh ta đi taxi, xe bên ngoài không được phép vào Cửu Châu Các nên anh ta chỉ có thể xuống xe đứng chờ.
Nhìn thấy xe của Lâm Dật, Nhạc Hải tươi cười chào hỏi.
"Tốc độ của anh khá nhanh, kỳ thật tôi cũng không đợi lâu lắm, anh đừng lo lắng."
Anh ta nghĩ rằng Lâm Dật sẽ bước đến chào hỏi mình.
Bất ngờ, cần nâng cửa tự động mở ra, và chiếc xe Bentley lái thẳng vào mà không để ý đến anh ta.
"Này người anh em, đợi một chút. Ở đây có tới mấy căn biệt thự. Tôi không biết căn nào là của anh." Nhạc Hải Hải vừa đuổi theo vừa hét lên.
------
Dịch: MBMH Translate