Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 183 - Chương 181. Thay Đổi Mục Tiêu

Chương 181. Thay Đổi Mục Tiêu
Chương 181. Thay Đổi Mục Tiêu

Bọn họ lái xe đến biệt thự số một, mấy người bước xuống xe, mấy phút sau Nhạc Hải mới đuổi theo kịp, anh ta khom người thở hổn hển.

Nhưng hiện tại, mấy người Trương Tùng đã dồn tâm tư chú ý đến nới khác.

Thiết kế sân vườn với bóng cây xanh, cảnh quan gió biển thoáng đãng, các biệt thự đơn lập nguy nga đều đẹp đến nghợp thở.

“Lão đại, căn biệt thự này hẳn là đáng giá rất nhiều tiền.” Trương Tùng cảm thán.

Ước tính, căn biệt thự lớn như vậy có giá hàng trăm triệu tệ.

"Cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, tòa biệt thự này chỉ có hơn một tỷ nhân dân tệ."

Cái gì??

Trương Tùng miệng há thành hình chữ O.

Mẹ kiếp, bọn họ cứ tưởng rằng một trăm triệu là có thể mua được một căn biệt thự lớn như vậy rồi, nhưng không ngờ nó lại hơn một tỷ.

Anh em nhà họ Nhạc âm thầm chặc lưỡi, tóc gáy dựng đứng hết cả lên.

Sống trong căn biệt thự hơn một tỷ lại êm đềm bình lặng, Trung Hải quả thực là nơi ngọa hổ tàng long mà.

Bây giờ, anh em nhà họ Nhạc không thèm quan tâm vì sao Trương Tùng và Lâm Dật lại trở thành bạn bè của nhau.

Đúng hơn là bọn họ đang suy nghĩ đến việc làm thế nào để phát triển hơn nữa mối quan hệ với Lâm Dật.

Bằng cách này, bọn họ sẽ có cơ hội với đến cuộc sống giàu có, hòa vào cuộc sống của giới thượng lưu.

"Lâm tiên sinh, ngài đã trở lại."

Có một giọng nói vang lên, Trương Tùng và những người khác nhìn qua phía phát ra giọng nói.

Bọn họ nhìn thấy một người mặc đồng phục công sở, mang theo những chiếc túi lớn nhỏ, đi tới từ một khoảng cách ngắn.

Người tới không phải ai khác mà chính là Chu Tuyên, quản lý tài sản của Cửu Châu Các.

“Lâm tiên sinh, đây là đồ nướng, tôi mang đến cho ngài đây.” Chu Tuyên cười nói.

Bởi vì sắp uống rượu tăng hai nên trên đường trở về Lâm Dật đã gọi điện cho Chu Tuyên, nhờ anh ta chuẩn bị đồ nướng.

"Cám ơn anh, anh có thể trở về tính toán chi phí cụ thể, đến lúc tính phí quản lý tài sản, tôi sẽ đưa lại cho anh."

"Không cần không cần, cũng không tốn bao nhiêu tiền, Lâm tiên sinh đừng khách sáo."

Toàn bộ bất động sản ở Cửu Châu Các đều do Lâm Dật chu cấp, tiêu một ít tiền cho ông chủ cũng không phải vấn đề gì to lớn.

"Chuyện nào ra chuyện đó. Tôi không thích nợ người khác cái gì. Kiếm tiền cũng không phải dễ, không thể để cho anh chịu thiệt được."

"Vậy thì cảm ơn Lâm tiên sinh."

Sau khi nở nụ cười chào hỏi, Chu Tuyên liền lui ra ngoài.

“Đã lâu như vậy, cậu đã tỉnh táo lại chưa?” Lâm Dật nhìn Trương Tùng hỏi:

"Đặt mọi thứ lên bàn đi, chúng ta lại đến uống tiếp nào."

"Lão đại, chuyện này không tốt lắm."

"Sao vậy? Không uống được nữa à?"

“Không phải.” Trương Tùng nhìn quanh, tự nói.

"Còn nhiều tòa biệt thự riêng biệt trong khu vực này, và những người sống trong đây đều giàu có. Chúng ta biến khu vực này chướng khí mù mịt sẽ không gây rắc rối gì cho anh chứ?"

“Lo lắng những thứ vô dụng đó làm gì.” Lâm Dật cười nói: “Chín căn biệt thự này đều là của anh. Cho dù anh thắp sáng hết tất cả các căn biệt thự lên, cũng không có người nào tới tìm anh đâu.”

"Lão đại, anh nói cái gì? Toàn bộ chín căn biệt thự này đều thuộc về anh?"

Giọng nói của ba người có chút lộn xộn, thậm chí cảm thấy não thiếu oxy.

Căn biệt thự nào cũng trên một tỷ, tổng chín căn biệt thự này phải gần chục tỷ?

"Bình tĩnh đi, kỳ thực trong chín căn biệt thự, chỉ có căn biệt thự số một này là đắt hơn một chút, còn những căn khác thì không đến mức đó, không đắt như cậu nghĩ."

"Cho dù không đắt như vậy, nhưng chắc cũng không hề rẻ."

"Ừ căn biệt thự số 9 rẻ nhất dường như chỉ tám trăm triệu tệ."

Trương Tùng:...

Lão đại, em quỳ trước anh!

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cậu đặt đồ lên bàn đi, trong phòng anh có mấy chai rượu ngon, anh sẽ cho cậu nếm thử."

"Ha ha..."

Trương Tùng xoa xoa hai tay, cười cực kỳ tà mị, "Vậy em sẽ không khách sáo với anh."

Lâm Dật đứng dậy đi tới biệt thự số một, chuẩn bị bưng rượu ra.

"Trương Tùng, lão đại của anh là người như thế nào vậy, chẳng lẽ là phú hào ẩn mình sao? Sao anh chưa từng nói với em về chuyện này." Nhạc Kiều thắc mắc hỏi.

"Hôm nay anh mới biết rằng anh ấy giàu có như vậy." Trương Tùng thành thật trả lời:

"Khi còn đi học, anh thực sự không biết anh ấy tuyệt vời như vậy."

“Thôi bỏ đi, những chuyện trước đây em sẽ không nói nữa, nhưng em phải nhắc nhở anh, sau này anh nhất định phải tạo quan hệ tốt với lão đại của anh đó.” Nhạc Kiều cảnh cáo.

“Cái này còn cần em phải nhắc sao?” Trương Tùng nói với giọng đương nhiên: “Bọn anh là huynh đệ ngủ cùng giường bốn năm, quan hệ rất tốt.”

"Ý của em là anh phải cố gắng ôm chặt cái đùi vàng này, anh ta thật giàu có. Nếu anh đi theo anh ta, tương lai chắc hẳn sẽ không tệ." Nhạc Kiều lại nói, "Đến lúc đó em sẽ có thể sống một cuộc sống tốt đẹp rồi."

"Điều này……"

Trương Tùng thoáng do dự một chút, quan hệ giữa hai người tốt là không sai.

Nhưng nếu trộn lẫn cả lợi ích và tiền tài, thì mối quan hệ giữa hai người sẽ không còn trong sáng như vậy nữa.

"Nói anh đầu gỗ đúng là không hề sai chút nào. Chuyện tốt thế này anh còn chần chừ gì nữa? Bằng không, với mức lương hiện tại của anh, khi nào thì có thể mua nhà? Chẳng lẽ chúng ta sẽ phải ở nhà thuê cả đời sao!"

Trương Tùng vốn đang cao hứng lập tức hạ xuống.

"Để anh suy nghĩ lại đi."

“Chuyện này có gì phải nghĩ!” Nhạc Kiều nhíu mày nói: “Còn nữa, vừa rồi Lâm Dật nói sẽ để lại cho anh chiếc Bentley, anh phải nhận lấy.”

"Sao có thể nhận lấy được? Anh làm sao có thể nhận lấy một món quà đắt tiền như vậy. Anh ấy là lão đại của anh chứ không phải bố của anh. Anh ấy không có nghĩa vụ phải chăm sóc anh."

"Anh thật là!"

“Được rồi Kiều Kiều, em đừng nói với cậu ta nữa.” Nhạc Hải ra hiệu, “Lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.”

Nhạc Kiều trừng mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn Trương Tùng, rồi đi đến bên cạnh Nhạc Hải.

"Anh hai, có chuyện gì vậy?"

“Đừng làm khó cậu ta nữa.” Nhạc Hải thì thào:

"Anh đã nhìn thấy rõ ràng, anh ta vô dụng như vậy, cho dù em có thúc giục như thế nào cũng đều vô dụng."

"Tuy rằng anh ta không tốt, nhưng sự quan tâm của Lâm Dật nằm ở chỗ anh ta, Trương Tùng là cơ hội duy nhất để nịnh nọt Lâm Dật, cũng không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được."

“Ý của anh không phải như vậy.” Nhạc Hải nói: “Ý của anh là để cho em thay đổi mục tiêu.”

“Thay đổi mục tiêu?” Nhạc Kiều không hiểu cho nên hỏi lại, "Thay đổi gì?"

“Đương nhiên là chuyển qua Lâm Dật.” Nhạc Hải vụng trộm nhướng mày nói:

"Gương mặt và dáng người của em cũng không tệ, em nghĩ cách cùng Lâm Dật kết thân. Bất quá chỉ cần anh ta còn độc thân, chúng ta liền có cơ hội lớn."

Nhạc Kiều mở to đôi mắt xinh đẹp của cô ta, trong lòng có cảm giác phấn khích.

"Anh à, không phải là anh muốn em vứt bỏ Trương Tùng và qua lại với Lâm Dật đó chứ?"

“Đó là ý nghĩ của anh.” Nhạc Hải nói:

"Điều kiện của Lâm Dật tốt hơn so với tên ngốc kia rất nhiều. Tại sao em phải bám lấy cậu ta? Thật là lãng phí tuổi trẻ."

Nhịp tim của Nhạc Kiều tăng nhanh, rất khó để bình tĩnh.

Không nói đến khối tài sản giá trị của Lâm Dật, chỉ nói đến ngoại hình của anh ấy, rất khó để có thể kiểm soát được.

"Những lời này của anh quả thật không sai, nhưng làm sao có thể bắt lấy anh ta?"

"Chuyện này cũng không dễ dàng." Nhạc Hải nôn nóng nói: "Em nghĩ cách ra tay đi. Chúng ta chỉ có một cơ hội mà thôi. Nếu chúng ta bỏ lỡ thì coi như xong."

Nhạc Kiều im lặng trong vài giây, cuối cùng cô ta nói:

"Em có cách này!"

"Cách gì? Có đáng tin không?"

“Đương nhiên là đáng tin cậy.” Nhạc Kiều nói, “Anh ở chỗ này chờ em, em sẽ đi vào tìm anh ta, em nhất định sẽ bắt được anh ta!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 181.
Bình Luận (0)
Comment