Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 184 - Chương 182. Khoa Chỉnh Hình Nước Đức Hoan Nghênh Anh

Chương 182. Khoa Chỉnh Hình Nước Đức Hoan Nghênh Anh
Chương 182. Khoa Chỉnh Hình Nước Đức Hoan Nghênh Anh

"Vậy thì đi nhanh đi, nếu không một lát nữa anh ta sẽ đi ra."

"Vâng."

Nhạc Kiều hít thở một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh nói:

"Trương Tùng, anh ở đây chờ em, em đi vào phòng vệ sinh một chút."

"Được, em đi đi."

Trương Tùng không nghĩ nhiều, liền tự mình dọn đồ nướng lên bàn.

Nhìn theo bóng lưng của Nhạc Kiều, Nhạc Hải châm một điếu thuốc hút.

Chỉ cần Nhạc Kiều hạ được Lâm Dật, Cửu Châu Các trong tương lai sẽ có một vị trí của riêng mình!

Còn chiếc Bentley đó, sớm muộn gì cũng là của mình!

Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Nhạc Hải nở nụ cười, lại nhìn Trương Tùng bên cạnh, cảm thấy rất khinh thường.

Sau khi Lâm Dật bị hạ gục, hãy để tên phế vật như cậu ta tự sinh tự diệt đi.

Trong căn biệt thự số một, Lâm Dật đứng trước tủ rượu lựa chọn mấy chai rượu.

Anh đang tìm thêm một vài chai nữa, loại này để thưởng thức thì rất tốt nhưng không phù hợp để uống say.

Bằng không, với trình độ của Trương Tùng, sẽ có thể nằm xuống chỉ với một cốc.

"Anh Lâm."

Nghe thấy sau lưng có người nói chuyện, Lâm Dật quay lại thì ra là Nhạc Kiều.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Dật nhẹ giọng nói: “Muốn rời đi, chỉ cần ra cửa tìm xe là được rồi."

“Không, không, không, em không có ý định rời đi.” Nhạc Kiều cười nói, “Em có chuyện muốn nói, muốn cùng anh nói chuyện một chút."

"Muốn cùng tôi nói chuyện gì?"

"Anh Lâm bây giờ hẳn là đang độc thân."

Lâm Dật khẽ nhíu mày, mặc dù không biết Nhạc Kiều định làm gì, nhưng cvô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Cô ta chủ động đến tìm mình, chắc cô ta cũng không làm được gì tốt.

"Tôi không độc thân, tôi đẹp trai và có tiền như vậy. Làm sao có thể độc thân được."

Lâm Dật lấy điện thoại ra tìm ảnh của Kỷ Khuynh Nhan đưa cho cô ta xem và nói: "Đây là bạn gái của tôi, tổng giám đốc tập đoàn Triều Dương, giá trị con người hơn một tỷ nhân dân tệ. Cô ấy là tiến sĩ của trường đại học Yến Đại. Cô có ai tốt hơn để giới thiệu cho tôi sao?"

Nhạc Kiều: ...

Cô ta ưu tú cả mọi mặt, tôi làm sao có thể tìm được người ưu tú hơn để giới thiệu cho anh đây!

“Vậy thì anh Lâm thiếu tình nhân không?” Nhạc Kiều không chút ngượng ngùng nói:

"Ở đâu mà chẳng có hoa thơm cỏ lạ. Anh Lâm, dáng người của anh thật tốt, chắc phải thường xuyên tập thể dục. Chỉ có một người có thể thỏa mãn được anh sao?"

"Tôi không thiếu tình nhân."

Lâm Dật lấy điện thoại ra tiếp tục tìm ảnh của Vương Oánh, "Đây là một trong số họ, một nhân viên văn phòng, còn là một thiếu phụ."

Sau khi nói xong, Lâm Dật tìm tiếp một tấm ảnh khác của Tô Cách, "Đây là giáo viên đại học, một người phụ nữ mạnh mẽ."

Vài giây sau, anh lại tìm thấy một bức ảnh khác của Trương Tinh Tinh, "Người này mười tám tuổi, là học sinh trung học cơ sở."

Sau khi cho cô ta xem tất cả các ảnh phụ nữ có trong điện thoại mình, Lâm Dật hỏi: "Cô có loại hình nào khác biệt muốn giới thiệu cho tôi không?"

Nhạc Kiều: ...

Con mẹ nó một cơ hội nhỏ xíu cũng không cho cô!

Cô biết rằng những người giàu có đều là những kẻ cặn bã, nhưng cô không nghĩ rằng anh ta cũng là một kẻ cặn bã đến như vậy!

Thế mà đến cả học sinh trung học cũng không tha!

Khóe miệng Lâm Dật nở nụ cười, vẻ mặt hiền lành vô hại.

Chỉ số IQ cao như Kỷ Khuynh Nhan thường ngày vẫn bị anh trêu chọc, với đẳng cấp này của cô thì vẫn nên tĩnh táo lại đi.

“Anh Lâm, vậy em sẽ trực tiếp nói thẳng cho anh biết.” Nhạc Kiều nói:

"Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã có cảm giác với anh. Em muốn ở bên anh. Anh có nhiều phụ nữ như vậy, thêm một người là em cũng không tệ mà."

Lâm Dật:? ? ?

Đây không phải là muốn gài bẫy anh đó chứ, trực tiếp nói thẳng như vậy.

Không đợi Lâm Dật mở miệng từ chối, Nhạc Kiều đã trực tiếp cởi bỏ quần áo của cô ta, những hành động trơ tráo này làm cho Lâm Dật ngơ ngác.

Đây là người thật việc thật, không phải những câu chuyện hư cấu nữa rồi.

"Nói thật với cô, đối với vóc dáng này của cô, nếu không mặc quần áo che lại, tôi không thể nhìn ra trước sau có gì khác nhau, cô nên tỉnh lại đi."

Nhạc Kiều mặt mũi tối sầm lại, mặc dù ngực cô có nhỏ một chút, nhưng cũng không đến nổi không thể phân biệt được trước sau như vậy

“Vốn dĩ tôi không muốn nói thêm về chuyện của cô và Trương Tùng, nhưng với đức hạnh này của cô thật sự không xứng với người anh em của tôi.” Lâm Dật lạnh giọng nói:

"Cửa ở phía sau, cô tự mình đi ra ngoài đi."

"Anh..."

Vẻ mặt của Nhạc Kiều thay đổi, cô cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tìm một nơi để chui vào.

Cô đã tự mình cởi quần áo, vậy mà anh ta vẫn đuổi cô đi!

"Lâm Dật! Anh đừng có quá đáng, tôi cũng có tôn nghiêm của mình!" Nhạc Kiều cả giận nói.

“Có tôn nghiêm sao, cô có tôn nghiêm mà lại đi cởi quần áo trước mặt một người đàn ông xa lạ?” Lâm Dật phản bác lại: “Hiện tại mới nhớ đến lập đền thờ trinh tiết, có phải hơi muộn rồi không?”

Nhạc Kiều nắm chặt hai bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh, anh nhất định sẽ hối hận!"

Lâm Dật nhún vai, "Tôi thật sự không biết tại sao tôi phải hối hận."

"Aaaaaaa!"

Nhạc Kiều vô cớ gào lên, "Anh không đứng đắn!"

Lâm Dật: ...

Thiệt là ngu ngốc hết sức!

"Đồ lưu manh—!"

"Cứu tôi với--!"

Nghe thấy tiếng hét của Nhạc Kiều, Trương Tùng và Nhạc Hải gần như đồng thời lao vào.

Nhìn thấy quần áo xộc xệch của em gái, Nhạc Hải cũng không khỏi sửng sốt.

Không phải nói sẽ thu phục được anh ta sao? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?

“Kiều Kiều, chuyện gì đang xảy ra vậy, anh ta có phải là giở trò lưu manh với em không?” Nhạc Hải hỏi.

"Hu hu hu hu ..."

Nhạc Kiều lau nước mắt, trốn trong vòng tay của Nhạc Hải.

"Anh à, khi em vào nhà vệ sinh, thấy trong phòng không có ai, anh ta lập tức giở trò đồi bại, nếu em không chống cự thì anh ta đã cởi sạch quần áo của em rồi."

Nhạc Hải cũng phản ứng rất nhanh, biết rằng cuộc nói chuyện giữa hai người có lẽ đã ngã ngũ.

Nếu không, loại chuyện này sẽ không xảy ra.

"Tên nhóc kia mày có chuyện gì vậy, chúng tao coi mày là bạn bè, vậy mà mày lại làm ra loại chuyện này, mày có còn là con người nữa không!"

Lâm Dật nở nụ cười, "Đừng nói nhảm, ngay từ đầu tôi đã không coi các người là bạn bè, là các người bám theo tôi thôi."

"Hừ, bây giờ tao không muốn nói những thứ vô dụng đó. Mày đã làm một điều không bằng cầm thú với em gái tao. Chúng tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"

"Vậy thì anh muốn làm gì?"

Nhìn thấy Lâm Dật bị lay động, vẻ mặt Nhạc Hải và Nhạc Kiều vui mừng khôn xiết, "Cậu và Trương Tùng là bạn bè, chúng tôi không muốn làm khó cậu. Chuyện này cứ giải quyết riêng đi."

Lâm Dật mỉm cười, nhìn hai người này như nhìn hai tên hề.

"Hai người muốn như thế nào?"

"Em gái của tôi vẫn là khuê nữ còn trong trắng, cậu đã làm ra chuyện như vậy, nếu không bồi thường một tỷ cho chúng tôi thì đừng nghĩ tới việc chúng tôi sẽ bỏ qua!"

Ha ha!

Lâm Dật không kìm được, bật cười thành tiếng.

"Mọi người đều là người lớn rồi, điều có mắt nhìn, anh còn dám nói cô ta là khuê nữ trong trắng, tôi thấy cô ta giống khuê nữ dưa chuột hơn."

"Còn nữa, các người mở miệng liền đòi 1 tỷ, phía dưới cô ta có nạm kim cương sao? Hay là bên trong có gắn động cơ? Ai cho các người tự tin dám đòi nhiều tiền như vậy?"

“Nói năng cho sạch sẽ vào!” Nhạc Hải chỉ vào mũi Lâm Dật quát:

"Một người giàu có như cậu nhất định phải coi danh tiếng quan trọng hơn tính mạng. Thử nghĩ xem, nếu như tôi tung tin này ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu như thế nào! Tôi đòi một tỷ của cậu cũng không tính là nhiều, trong lòng cậu hẳn là hiểu rõ!"

"Thực sự không ngờ rằng anh còn hiểu biết về việc này như vậy."

Lâm Dật cảm thấy người đàn ông tên Nhạc Hải này khá thú vị, tới chuyện danh tiếng cũng biết.

“Đừng ở chỗ này hỗn xược với tôi.” Nhạc Hải nói, “Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không chi ra một tỷ, ngày hôm sau chờ lên hot search đi!

“Chúng ta đã nói chuyện đến nước này rồi hay là ngồi xuống vui vẻ nói chuyện đi.” Lâm Dật nói:

"Anh muốn kiện tôi thì cứ kiện đi, tôi có một đội pháp lý chuyên nghiệp riêng có thể chơi với anh."

“Cậu đừng hù dọa người khác, đừng tưởng cậu có luật sư là chúng tôi sẽ sợ cậu!” Nhạc Hải mắng.

"Từ đầu đến cuối, tôi không hề chạm vào ngón tay của cô ấy. Cảnh sát Phòng điều tra hình sự sẽ biết chuyện ngay sau khi kiểm tra dấu vân tay. Chẳng lẽ tôi lại có năng lực cách không phi lễ với cô ta sao?" Lâm Dật nhìn Nhạc Hải và nói:

"Nhưng trên cơ thể cô ta có dấu vân tay của anh, và anh đã giữ cô ta rất chặt. Anh thực sự rất giỏi suy tính. Chậc chậc, việc này khá là dễ gây hiểu lầm. Khoa chỉnh hình nước Đức hoan nghênh anh."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 182.
Bình Luận (0)
Comment