Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 185 - Chương 183. Viết Giùm Luận Văn

Chương 183. Viết Giùm Luận Văn
Chương 183. Viết Giùm Luận Văn

Hai anh em Nhạc Hải mặt cứng đờ, Nhạc Hải vô thức đẩy Nhạc Kiều ra, đứng sang một bên như trốn ôn thần.

Dù hai người không có chuyện gì, nhưng bọn họ không bao giờ dám thật sự đụng vào những chuyện như kiện tụng.

Bắt đầu mở miệng, nội dung phụ thuộc hoàn toàn vào việc ai nhiều tiền hơn.

Nếu chuyện như thế này thực sự xảy ra, bọn họ không cần phải ở Trung Hải nữa.

"Lâm tiên sinh, chúng tôi biết chúng tôi đã sai rồi. Chúng tôi thấy tiền liền sáng mắt. Tôi cầu xin anh cho chúng tôi một cơ hội."

“Trương Tùng, anh hãy giúp em cầu xin anh Lâm đi, sao anh lại đứng ngây ngốc ra như vậy?” Nhạc Kiều vội quay qua kêu Trương Tùng nói giúp.

"Từ nay về sau, chúng ta không có bất cứ quan hệ nào nữa. Đừng nghĩ đến việc tôi sẽ giúp các người cầu xin."

“Anh, anh nói như vậy là có ý gì!” Nhạc Kiều gấp gáp hỏi, “Chẳng lẽ anh không yêu em nữa sao?"

"Cô đã làm ra chuyện như vậy, còn không biết xấu hổ nói chuyện này với tôi sao!"

Vẻ mặt của Nhạc Kiều sụp đổ ngay lập tức, nếu Trương Tùng không ra mặt giúp đỡ cô ta thì mọi chuyện thực sự sẽ kết thúc.

“Cánh cửa ở sau lưng, tranh thủ tâm trạng tôi vẫn còn tốt, cút ra khỏi đây đi.” Lâm Dật nói.

"Vâng, vâng, chúng tôi sẽ ra khỏi đây ngay."

Hai người hoảng sợ rời đi, Lâm Dật vỗ vỗ vai Trương Tùng.

"Cậu sẽ không trách anh làm hỏng việc tốt của cậu chứ."

“Lão đại, anh đang nói cái gì vậy.” Trương Tùng nói:

"Em còn phải cảm ơn anh vì đã cho em nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, nếu không sẽ có ngày em bị đội nón xanh mà còn không biết."

“Cậu có thể suy nghĩ được như vậy thì anh yên tâm rồi.” Lâm Dật lời nói thấm thía:

"Đi thôi, chúng ta đi uống rượu đi, cậu vừa xảy ra chút chuyện, anh sẽ tâm sự với cậu."

Hai người ngồi xuống trước bếp lò nướng thịt, Trương Tùng nhanh chóng thoát ra khỏi cảm xúc vừa rồi.

"Lão đại, nếu anh có gì muốn hỏi, cứ nói thẳng ra đi."

Lâm Dật nhấp một ngụm rượu, "Cậu biết bao nhiêu về Viện nghiên cứu Cisco?"

"Cisco? Đó không phải là công ty hợp tác với chúng em sao?"

"Đúng, chính là công ty đó."

“Anh muốn hỏi về cái gì?” Trương Tùng hỏi: “Nhưng em nói trước là em không biết gì nhiều đâu, nếu em biết gì sẽ nói cho anh hết.”

“Đủ ý tứ.” Lâm Dật nói: “Anh chỉ muốn hỏi về các sản phẩm của Cisco. Chỉ cần nói cho anh biết những gì cậu biết là được.”

Trương Tùng suy nghĩ vài giây sau đó mới nói:

"Viện nghiên cứu Cisco đã tạo ra một bước đột phá lớn trong chương trình thiết bị đầu cuối chip. Ông chủ của chúng em nói rằng điều này sẽ có ý nghĩa tạo nên kỷ nguyên mới trong lĩnh vực chip nội địa. Ngoài việc dựa vào mối quan hệ cá nhân của ông chủ, việc này còn tiêu tốn rất nhiều tiền để giành được dự án một cách bí mật."

"Người liên hệ với cậu lần này là ai?"

"Đó là Nghiêm Hồng Vũ, giám đốc sản phẩm của công ty bọn họ, nhưng một trong số những phó giám đốc của bọn họ sẽ chịu trách nhiệm về doanh số bán chip tổng thể, hình như là một người tên Vân Kiệt Minh."

Lâm Dật nhấp một ngụm rượu, trong lòng ghi nhớ tên của hai người này.

"Cậu có biết gì về Viện nghiên cứu Cisco không? Cậu có biết nhà lãnh đạo công nghệ nào đã vượt qua chương trình thiết bị đầu cuối không?"

Mặc dù trong đầu đã có những suy đoán chung chung, nhưng Lâm Dật vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.

"Em thực sự không biết gì về các vấn đề kỹ thuật. Em phụ trách kinh doanh bán hàng và em không có quyền tiếp xúc với các vấn đề nghiên cứu và phát minh." Tay Trương Tùng cầm ly rượu, nhìn nó một lúc lâu và nói:

"Nhưng em nghe nói dự án này có vẻ là do Lưu viện trưởng đứng đầu làm. Nghe nói sau vài năm dài nghiên cứu, mãi cho đến hôm nay dự án này mới được chinh phục."

“Không thể sai được” Lâm Dật nghĩ.

Người được gọi là Lưu viện trưởng này, tất nhiên chính là Lưu Sở!

Đó chỉ là nhóm người này khoe khoang bản lĩnh, thật sự có chỉ điểm của phía trên.

Trương Tùng nghi ngờ nhìn Lâm Dật, "Lão đại, anh hỏi chuyện này làm gì? Em không ngờ anh còn quan tâm đến lĩnh vực chip như vậy?"

"Tùy tiện hỏi thôi."

Vừa nói, Lâm Dật vừa ném chìa khóa xe Bentley vào tay Trương Tùng, "Cậu vừa đến Trung Hải, không có xe sẽ đi lại không tiện. Cậu cứ cầm lấy lái đi."

“Đừng làm vậy mà lão đại, em không thể lái một chiếc xe đắt tiền như vậy được.” Trương Tùng từ chối.

"Nếu có chuyện gì xảy ra, em không có khả năng bồi thường."

"Bồi thường cái gì, cậu cứ cầm lấy đi, là anh đưa cho cậu chạy mà."

Trương Tùng cười thật lòng, "Lão đại, em biết anh muốn giúp đỡ em, nhưng em cảm thấy công việc hiện tại của em rất ổn, tương lai tương đối có triển vọng. Mối quan hệ giữa hai chúng ta không nên để chuyện này xen lẫn vào. Chờ một ngày nào đó em thật sự không lăn lộn nổi nữa, anh kéo em trở về cũng không muộn."

"Được rồi, uống đi, hôm nay không say không về."

"Cạn ly!"

Một bữa rượu không có điểm dừng đến tận khuya, khi hai người thần trí không còn rõ ràng mới trở về ngủ.

Sáng hôm sau khi Lâm Dật thức dậy, phát hiện đã hơn chín giờ.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, anh nhận ra Trương Tùng đã đi rồi, trên bàn còn để lại một tờ giấy nói rằng cậu ấy bận việc phải đi gấp.

Lâm Dật ngáp một cái, tắm rửa xong liền đi đến khách sạn Bán Đảo để ăn sáng sau đó bắt đầu nhận đơn đặt hàng.

"Ngài có đơn đặt hàng mới, xin chú ý kiểm tra và nhận."

Anh tùy ý nhận đơn hàng, nhưng nội dung bên trong khiến Lâm Dật cảm thấy thú vị.

Viết giùm luận văn?

Cái yêu cầu gì thế này?

Nói chung, trình độ học vấn của những người chạy việc vặt không cao.

Có khả năng không hiểu tờ giấy này ghi cái gì, chứ đừng nói đến việc viết nó.

Khách hàng ra một đơn hàng kỳ lạ như vậy có phải là để giải trí không?

Tuy rằng có chút khó hiểu nhưng Lâm Dật cũng không sợ hãi.

Với trình độ hiểu biết của mình, anh muốn viết một bài luận văn không thành vấn đề.

Đi qua nhìn trước rồi nói sao.

Sau khi nhận đơn hàng, Lâm Dật gọi vào số điện thoại của người đặt.

"Xin chào, cô có phải là cô Triệu không? Tôi là shipper đã nhận đơn hàng của cô."

“Thật tuyệt, tôi còn sợ rằng không ai tiếp nhận.” Cố chủ hưng phấn nói:

"Tôi là học viên của học viện kỹ thuật Trung Hải, một lát nữa anh dđến giảng đường chính phòng 1008 tìm tôi là được."

“Không thành vấn đề.” Lâm Dật lập tức đáp ứng:

"Nhưng cô có chắc muốn tôi viết giùm luận văn hay không? Nếu như tôi làm sai thì sẽ ảnh hưởng đến điểm tốt nghiệp của cô đó."

“Anh hiểu lầm rồi, thật ra không phải viết giùm luận văn.” Cô gái bên kia giải thích:

"Tôi có một số giấy tờ ở đây cần nhập vào máy tính, nhưng tôi đang gấp, một mình tôi không thể làm kịp được, vì vậy tôi đã đặt hàng và nhờ người khác đến giúp đỡ."

"Vậy thì không thành vấn đề."

Mấy chữ ‘viết giùm luận văn” nhìn rất cao thượng, nhưng cố chủ yêu cầu cũng không phải viết giùm, nói trắng ra chính là gõ chữ.

Tất cả những gì anh cần làm là nhập những thứ trên giấy tờ vào máy tính vấn đề này không có gì to lớn.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dật lái xe đến Học viện kỹ thuật Trung Hải.

Lúc này, có một chiếc Ford Mustang màu vàng đang đậu trước cổng Học viện Kỹ thuật Trung Hải.

Phong cách phóng khoáng đã thu hút sự chú ý của đông đảo mọi người.

Bất cứ ai đi qua đây đều sẽ dừng lại và nhìn kỹ, tự hỏi điều gì đang xảy ra.

Lúc này, phía trước xe có một người con trai mặc quần áo bình thường đứng trước xe, trên tay cầm một bó hoa hồng, trên mặt mang theo nụ cười.

"Anh Tôn, chiếc xe này của anh thực sự rất thú vị. Nó không những có mười phần mã lực mà còn trông rất đẹp và phong cách. Nếu anh đã lái chiếc xe này, có thể xoay chuyển 100%."

Chàng trai được gọi là anh Tôn này thật ra tên là Tôn Ninh, là học viên năm cuối của Học viện Kỹ thuật Trung Hải.

Anh ta cũng là một phú nhị đại nổi tiếng trong trường.

"Tỷ suất xoay chuyển cao thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần có thể theo đuổi được Kim Xảo, tôi đều bằng lòng."

"Anh Tôn, anh không chỉ mua xe mà còn chuẩn bị cả hoa hồng và nhẫn kim cương, anh còn tỏ tình với cô ấy ở ngay cổng khuôn viên trường, một người đàn ông như tôi còn phải đồng ý với anh ngay tại chỗ, chưa kể Kim Xảo lại là một cô gái thích lãng mạn." Bạn thân của Tôn Ninh nói.

"Nhưng tôi nghe nói rằng tiêu phí của Kim Xảo rất cao, anh Tôn anh có khống chế được hết không?" Một người bạn thân khác hỏi.

"Theo tôi ước tính mức độ tiêu phí của cô ấy chỉ như mưa phùn. Với nguồn lực tài chính của gia đình tôi, chừng ấy chẳng đáng bao nhiêu cả." Tôn Ninh nói với vẻ mặt đắc thắng.

"Nói cũng đúng, còn chưa tốt nghiệp đại học anh đã mua một chiếc Ford Mustang hơn năm mươi vạn tệ. Không biết hơn người bình thường gấp bao nhiêu lần."

“Hai người đừng khen tôi nhiều quá.” Tôn Ninh cười nói:

"Thực tế thì trong trường cũng có rất nhiều người giàu có. Tối đa tôi chỉ có thể xếp thứ ba mà thôi. Anh Kiếm chẳng phải cũng giàu hơn tôi sao?"

"Như vậy là đủ rồi, ít nhất so với chúng tôi tốt hơn rất nhiều, tôi đoán rằng Kim Xảo nhất định sẽ không từ chối anh đâu."

"Tôi nói xong rồi, đừng nói thêm nữa. Hình như Kim Xảo sắp đến đây, các người chuẩn bị biểu hiện cho tốt vào. Đến thời điểm thích hợp thì bắn pháo hoa, đã biết chưa?"

"Đừng lo lắng, không có vấn đề gì."

Dưới ánh nhìn của mọi người, một cô gái với mái tóc dài bước tới, xung quanh là vài cô gái khác.

Nhìn Tôn Ninh đứng cách đó không xa ngượng ngùng, dường như cô ấy đã biết chuyện gì sắp xảy ra.

"Hóa ra là để tỏ tình với Kim Xảo"

"Hai người bọn họ ở bên nhau, có thể coi là trai tài gái sắc."

"Nhà của Tôn Ninh rất có tiền, Kim Xảo tướng mạo cũng không tệ, hai người này khẳng định rất hòa hợp với nhau."

Bao quanh bởi những người bạn cùng phòng của mình, Kim Xảo đứng trước mặt Tôn Ninh.

"Anh, anh bảo tôi đi ra ngoài làm gì?"

Tôn Ninh hít sâu một hơi, sau đó quỳ một chân xuống.

"Kim Xảo, anh đã theo đuổi em suốt 4 năm đại học. Em sắp tốt nghiệp rồi. Anh không muốn để lại những tiếc nuối trong cuộc đời. Mong rằng em có thể làm bạn gái anh. Từ giờ trở đi, người bạn đồng hành của anh sẽ chỉ có một mình em."

Đặt hoa hồng xuống đất, Tôn Ninh lấy chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn và đưa cho Kim Xảo.

Nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, Kim Xảo che miệng, đôi mắt lóe lên những giọt nước mắt đầy phấn khích.

"Em, em..."

Ầm ầm ầm——

Đột nhiên có một tiếng gầm rú vang lên, làm gián đoạn buổi lễ tỏ tình sắp hoàn thành.

"Mẹ kiếp, anh nhìn xem, đó là Koenigsegg RS. Nghe nói rằng chiếc xe này được bán trong nước với giá hơn 30 triệu tệ."

"Các phú nhị đại ở Trung Hải thực sự quá tuyệt vời. Có lẽ ở toàn bộ Trung Quốc cũng không có được mấy chiếc như vậy, và nó lại xuất hiện ở trước cổng trường chúng ta."

Nhìn thấy xe Koenigsegg lái qua, đám đông tự giác lùi lại, bọn họ sợ rằng sẽ cản trở đường đi của người khác.

Lâm Dật phát hiện có người đứng ở cổng nên dừng xe, hạ cửa kính xe xuống, hỏi Kim Xảo:

"Nngười đẹp, xin hỏi giảng đương chính đi hướng nào?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 183.
Bình Luận (0)
Comment