Kim Xảo sửng sốt, không kịp phản ứng. Chủ xe không ngờ chủ động nói chuyện với mình.
Lại còn gọi mình là người đẹp!
Chẳng lẽ còn có ý khác?
"Từ, từ cửa trường lái đi vào trong, tòa nhà cao nhất chính là giảng đường chính."
"Được, cảm ơn."
Nói xong, Lâm Dật nâng cửa xe, nghênh ngang rời đi.
Biến cố đột nhiên xuất hiện ngắt quãng tiết tấu của Tôn Ninh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ta. Cậu ta lại nói:
"Kim Xảo, anh thật lòng đối với em. Hôm nay anh lấy hết dũng khí biểu lộ với em. Em có bằng lòng làm bạn gái của anh không?"
Lần này, Tôn Ninh biểu hiện càng thêm tự nhiên.
Bởi vì biểu hiện trước đó của Kim Xảo không giống như sẽ từ chối cậu ta.
Chỉ là, gã con nhà giàu kia xuất hiện đã ngắt lời cô ấy.
Bằng không cậu ta đã ôm được người đẹp về nhà lâu rồi.
Kim Xảo hít một hơi.
"Tôi không muốn."
"Hở!"
Tôn Ninh sững sờ, không kịp phản ứng, cho rằng mình nghe lầm.
"Em vừa nói cái gì?"
"Tôi nói tôi không muốn." Kim Xảo lặp lại lời nói: "Anh đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa. Hai chúng ta không hợp."
Nghe câu trả lời như vậy, người xung quanh đều cảm giác nghe nhầm.
Có phần trái với lẽ thường.
"Tại sao? Không phải vừa nãy em đã sắp đồng ý với anh rồi sao? Tại sao bây giờ lại thay đổi?" Tôn Ninh kích động hỏi.
"Anh nói với tôi cũng vô dụng. Tôi nói hai chúng ta không thích hợp chính là không thích hợp." Kim Xảo hung hăng nói.
"Anh hi vọng em cho anh một lý do!"
"Lý do rất đơn giản, xe của anh không xứng với tôi. Chiếc siêu xe vừa rồi mới là lựa chọn cuối cùng của tôi!"
Nói xong, Kim Xảo quay đầu bước đi, không cho Tôn Ninh cơ hội nói chuyện tiếp.
Tôn Ninh như nằm mơ.
Gã con nhà giàu lái chiếc siêu xe kia chỉ hỏi đường đã quyến rũ mất cô bạn gái sắp tới tay?
Mẹ nó, thật là tạo nghiệp mà!
…
Lâm Dật dừng xe ở khu vực chỉ định.
Anh lúc này cũng không biết rằng, mình chỉ hỏi đường một câu đã chia rẽ cả một đoạn nhân duyên.
Thấy chiếc Koenigsegg của Lâm Dật, một nhóm mấy người học sinh tức khắc vây xem, không ngừng dùng điện thoại chụp ảnh, gửi lên nhóm bạn bè.
"Các cậu xem, anh chàng kia tuấn tú quá."
"Tại sao anh ta đẹp trai lại còn giàu có như thế, thật ghen tị!"
"Tớ muốn chụp mấy tấm hình, buổi tối về tự sướng. Bạn trai chạy bằng điện cuối cùng cũng có thể dùng rồi."
Đối mặt với đám người vây xem, Lâm Dật đã quen, cũng không phải chuyện gì to tát.
Xuống xe, Lâm Dật đi lại trong sân trường.
Anh thấy có ba tòa nhà, chiều cao tương đương nhau. Cuối cùng anh đi nguyên một vòng tròn mới tìm được vị trí giảng đường chính.
…
Giảng đường chính, phòng 1008.
Hai nữ sinh đang gõ lạch cạch trên máy tính.
"Không xong rồi, tớ mệt chết mất. Ngồi tới tận giữa trưa, đầu ngón tay sắp gãy mất rồi."
Người vừa nói chuyện là một nữ sinh tóc ngắn, vóc dáng hơi mập, tuy trên mặt có tàn nhang nhưng khá đáng yêu.
"Ha ha, ai bảo cậu không nghe lời. Đợi lát nữa người chạy shipper đến là có người giúp tớ gõ luận văn."
Cô gái sau đó tên là Triệu Úy Nhiên, tóc dài đen buộc thành đuôi ngựa, mặc quần sooc jean và áo phông cộc tay màu trắng hiệu Nike.
Đôi chân thon dài lộ hết ra, quả thực bắt mắt.
Cô sinh viên tóc ngắn tên Lưu Vi, là bạn cùng phòng với Triệu Úy Nhiên. Hai người ở đây cùng làm luận văn tốt nghiệp.
Nhưng vì học kém lại còn chọn chuyên ngành khó nhất là ngành Vật lý, cho nên luận văn tốt nghiệp trở thành đại họa trong đầu họ.
Trời không phụ lòng người, Triệu Úy Nhiên mượn được từ bạn học cao trung của mình một phần luận văn đã viết xong mấy phần.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là, luận văn đó viết bằng tay, họ cần phải tự gõ vào máy tính.
Vì ngày mai là hết hạn giao đồ án, để mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, Triệu Úy Nhiên nghĩ đến shipper vạn năng.
Không ngờ mình vẫn may, vừa đặt đơn hàng là có người nhận.
Chỉ cần chờ người tới, mình sẽ được nhẹ nhàng.
"Phương pháp của cậu căn bản vô căn cứ."
"Làm sao lại vô căn cứ? Tớ cảm thấy biện pháp này rất tốt."
"Cậu cũng biết người chạy shipper bình thường đều chỉ mới tốt nghiệp trung học là cùng. Cậu nghĩ họ có thể hiểu những ký hiệu vật lý này sao? Tớ cảm giác ngay cả việc gõ vào máy tính cũng là vấn đề. Cho nên cậu đừng ôm tâm lý cầu may, chỉ có người thắt nút mới cởi được nút, vẫn phải dựa vào chính cậu thôi."
"Không sao nha, vả lại một đơn cũng không mất bao nhiêu tiền. Chỉ cần có người giúp tớ một chút thôi, mục đích của tớ cũng đạt được rồi."
"Cậu thực sự lười biếng mà." Lưu Vi thở phì một cái nói.
"Cậu chẳng phải cũng thế sao. Vừa gõ đến giữa trưa đã nói đầu ngón tay sắp gãy.”
Kẹt kẹt…
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng học bị đẩy ra.
Từ bên ngoài có hai nam sinh viên đi vào. Họ mặc trang phục đều rất thời thượng, dáng vẻ cũng không kém.
Trùng hợp chính là, một người trong đó chính là Tôn Ninh vừa tỏ tình với Kim Xảo ở cổng trường học.
"Tôn Ninh, sao cậu lại đến đây? Không phải cậu nói hôm nay muốn bày tỏ với Kim Xảo sao? Sao còn chạy đến đây?" Lưu Vi hiếu kỳ hỏi.
"Ha ha, việc này hôm nay thật thú vị. Các cậu không tận mắt nhìn thấy chắc cũng không tin nổi."
Nam sinh khác vừa nói tên là Trương Kiếm.
Trong toàn bộ học viện kỹ thuật Trung Hải, người có nhiều tiền hơn Tôn Ninh chỉ có hai người, Trương Kiếm chính là một trong số đó. Cậu ta là người một lòng theo đuổi Triệu Úy Nhiên.
Chỉ là Triệu Úy Nhiên vẫn không đồng ý với cậu ta, thậm chí còn có phản cảm.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Kể cho tớ vui lây với. Tớ gõ luận văn đến mức sắp to đầu rồi."
"Vốn Kim Xảo đã định đồng ý Tôn Ninh rồi, nhưng đột nhiên có tên nhà giàu lái siêu xe chạy đến, hỏi đường Kim Xảo, chớp mắt một cái cô ta đã hắt hủi Tôn Ninh, cho nên cậu ta không thành công."
"Không phải chứ, chuyện kỳ lạ như vậy cũng có sao? Chỉ hỏi đường thôi đã cho cậu xanh lè rồi?"
"Lượn lượn lượn, cái gì gọi là tớ bị xanh lè? Toàn nói chuyện xui xẻo!" Tôn Ninh tức giận không có chỗ xả.
"Đám con nhà giàu đáng ghét, sớm không tới, muộn không tới, cứ phải đến đúng lúc đó, làm hỏng hết chuyện tốt của tớ. Tớ đã chuẩn bị suốt một tháng, muốn bày tỏ với cô ấy trước khi tốt nghiệp. Bây giờ bị lỡ làng hết cả."
"Cậu bớt giận đi. Trên đời không chỉ có mình cô ấy là phụ nữ, tìm người khác là được mà."
"Được rồi, không nói việc này nữa. Tỏ tình phí cả ngày, mẹ nó xúi quẩy!"
Thấy Tôn Ninh không muốn nói thêm, Trương Kiếm cũng không nhắc lại, đưa đồ uống mình mang tới cho Triệu Úy Nhiên và Lưu Vi.
"Gõ luận văn tới tận giữa trưa mệt muốn chết, mua cho các cậu đây."
"Lấy về đi, tôi không muốn uống." Triệu Úy Nhiên nghiêm túc từ chối.
"Nếu không có chuyện gì, hai cậu đi đi. Đừng làm chậm trễ bọn tớ làm luận văn."
"Triệu đại mỹ nữ, đây chính là đồ uống mà anh Kiếm phải chạy suốt hai con đường mới mua về được. Tốt xấu gì cậu cũng uống một ngụm chứ." Tôn Ninh nói giúp cho bạn của mình.
"Hơn nữa anh Kiếm còn là thủ khoa chuyên ngành chúng ta, không phải làm luận văn sao? Để cậu ấy giúp cậu làm là được mà."
"Không cần, tôi đã tìm người khác giúp. Hai cậu đi nhanh đi."
"Không phải chứ? Cậu là người trong lòng anh Kiếm của bọn tớ, ở cả cái Học viện Kỹ thuật Trung Hải này, nếu anh Kiếm không lên tiếng, ai mà dám giúp cậu?"
"Chuyện này không cần cậu bận tâm." Triệu Úy Nhiên nói.
"Vậy được rồi. Hôm nay tớ không đi nữa." Trương Kiếm kéo một cái ghế tới, ngồi xuống hai chân vắt chéo.
"Tớ lại muốn xem xem hôm nay ai dám đến đây giúp cậu."
Cộc cộc cộc…
"Đi vào đi." Triệu Úy Nhiên nói.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Dật đi vào.
"Xin chào, xin hỏi vị nào là cô Triệu?"
------
Dịch: MBMH Translate