Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 187 - Chương 185. Dựa Vào Đâu Mà Anh Ưu Tú Như Vậy

Chương 185. Dựa Vào Đâu Mà Anh Ưu Tú Như Vậy
Chương 185. Dựa Vào Đâu Mà Anh Ưu Tú Như Vậy

Thấy Lâm Dật, Tôn Ninh suýt nữa bật dậy khỏi ghế.

"Lại là ngươi!"

Lâm Dật cũng hơi bất ngờ.

"Chúng ta biết nhau sao?"

"Vừa nãy chính là ngươi lái xe thể thao, còn hỏi đường Kim Xảo."

Nghe Tôn Ninh nói thế, Lâm Dật mới nhớ ra là chuyện gì.

Cậu học sinh này dường như chính là người tỏ tình trước cửa trường học.

"Là tôi, làm sao?"

"Anh còn không thấy ngại mà còn hỏi làm sao?" Tôn Ninh giận điên lên: "Cũng vì anh, Kim Xảo mới từ chối tôi. Chuyện này, anh tuyệt đối có trách nhiệm!"

Lâm Dật: ???

Mình hỏi đường một cái thôi, chẳng lẽ quấy tung chuyện cậu ta tỏ tình?

Nếu là như thế, hình như đúng là mình có chút trách nhiệm.

Thật là xấu hổ.

Biết thân phận Lâm Dật, ba người còn lại đều giật mình.

Cũng thật quá khéo đi.

Vậy mà lại gặp nhau ở đây?

"Xin chào, tôi là Triệu Úy Nhiên, anh muốn tìm tôi có chuyện gì?"

Triệu Úy Nhiên hiếu kỳ, không biết anh chàng đẹp trai này tìm mình có chuyện gì?

Lâm Dật cầm điện thoại di động ra, trên đó là đơn đặt hàng của Triệu Úy Nhiên.

"Cô là người đã đặt đơn hàng muốn tôi viết luận văn giúp cô đúng không?"

"Đúng, đúng vậy…?"

Triệu Úy Nhiên ngơ ngẩn.

"Nhưng tôi tìm shipper, không phải anh mà."

"Tôi chính là shipper."

Bốn người tập thể ngây ra, cảm giác thế giới quan đổ nát.

"Đùa gì thế!"

"Một người lái siêu xe như anh lại nói mình làm shipper?"

"Lái xe thể thao làm shipper chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"

"Vô lý." Tôn Ninh nói: "Có con nhà giàu nào lái xe thể thao đi hầu hạ người khác kiếm sống không? Anh lừa quỷ à?"

"Ha ha, tôi biết là sao rồi."

Trương Kiếm cười ha hả nói.

"Đây là nghiệp vụ mới của công ty các anh chứ gì? Lái xe thể thao đi làm shipper là có thể viết bài lên báo mạng. Phương thức quảng cáo này thật mới mẻ độc đáo."

"Hình như thực sự là vậy." Lưu Vi nói.

"Trước kia tớ nghe nói, Didi cũng đẩy ra nghiệp vụ xe sang. Chắc là nghiệp vụ shipper Mỹ Đoàn cũng muốn noi theo một phen."

"Ha ha..."

Trương Kiếm cười ra nước mắt.

"Lão Tôn, cậu thật quá oan uổng. Đang yên đang lành, bạn gái lại vì một tên shipper mà không còn. Không xong rồi, cười chết tôi mất!"

Sắc mặt Tôn Ninh lúc đỏ lúc trắng, hiện tại anh ta có ý nghĩ muốn bóp chết Lâm Dật.

Mẹ nhà nó chứ, bố mày đời trước rốt cuộc gây nghiệt gì để chuyện xui xẻo cỡ này cũng gặp phải.

"Các cậu ít nói vài câu đi. Anh ta tới giúp tôi viết luận văn, không phải để các cậu bới móc." Triệu Úy Nhiên lạnh mặt nói.

Trương Kiếm cười ha ha:

"Úy Nhiên, cậu cũng thật quá thú vị. Cho dù chỉ muốn gõ luận văn vào máy cũng không phải chuyện mà người bình thường nào cũng làm được. Với trình độ bằng cấp của anh ta, ngay cả ký hiệu trên công thức cũng không hiểu nổi, cậu có thể hi vọng anh ta làm được gì?"

"Chuyện này không cần các cậu quan tâm. Nếu các cậu không có việc gì khác thì mong các cậu rời khỏi đây, đừng quấy rầy chúng tôi có được không?"

Trương Kiếm nhìn Lâm Dật, móc từ trong túi ra một tờ tiền một trăm tệ.

"Cậu em, tôi không muốn chú em xuất hiện ở đây. Chỉ cần chú em biến mất khỏi mắt tôi trong ba giây, tờ 100 tệ này chính là của cậu. Chắc là bằng tiền lương một ngày của cậu rồi chứ?"

"Ngại quá, cũng không phải cậu bảo tôi tới, nên tôi không thể đi."

"Cậu đừng cạn nghĩ, thực sự coi Trương Kiếm tôi là người dễ tính sao?"

"Cậu dễ tính hay xấu tính cũng không liên quan gì đến tôi. Nếu cậu thật sự muốn tôi đi, vậy bảo cô ấy kết toán đơn hàng là được."

"Tôi khuyên cậu tốt nhất nên thức thời một chút, té đi chỗ khác đi. Đừng đứng đó chướng mắt tôi." Tôn Ninh híp mắt nói.

"Được rồi! Đây là chuyện của tôi, không cần các cậu quản."

Triệu Úy Nhiên kéo một cái ghế qua.

"Anh chàng đẹp trai ngồi đây đi. Chúng ta bắt đầu làm việc, không cần để ý tới cậu ta."

"Được."

"Một tên shipper kém cỏi như cậu, không biết trình độ mình thế nào sao? Loại đơn như vậy mà cậu cũng dám tiếp?" Trương Kiếm nhíu mày nói.

"Xem cái đạo đức của cậu, chắc là mới tốt nghiệp tiểu học, không biết cái gì là luận văn hả?"

"Điều này quan trọng sao?" Lâm Dật hỏi lại.

"Nói cậu đấy, ngay cả một cô gái cũng không cưa đổ được, đây mới là chuyện bi ai nhất."

Trương Kiếm: …

Một câu nói trúng ngay tim đen, đúng là bậc lão làng.

Lâm Dật không thèm phản ứng với Trương Kiếm nữa, nhìn sang Triệu Úy Nhiên nói:

"Luận văn cần nhập máy đâu, cho tôi xem."

Triệu Úy Nhiên đưa quyển luận văn viết tay tới. Cô phát hiện trên người Lâm Dật có một mùi vị thoang thoảng, mùi vị có tên là dương cương, khiến tim cô gái đập nhanh hơn.

"Chính là thứ này. Hai chúng ta cùng làm, chắc là có thể xong trong vòng bốn tiếng. Đến lúc đó tôi sẽ thanh toán chi phí ngoại ngạch, anh yên tâm."

Lâm Dật không quan tâm vấn đề phí dụng, lật quyển luận văn của Triệu Úy Nhiên ra.

"Cái này là thứ gì? Sai cả đống lớn vậy sao? Nếu cô lấy luận văn này ra, cẩn thận không tốt nghiệp được đó?"

"Không tốt nghiệp được?"

Triệu Úy Nhiên bất ngờ nói:

"Không thể nào! Đây là luận văn do bạn học ở cao trung cho tôi. Cậu ấy cũng học vật lý, thành tích lại tốt vô cùng, chắc sẽ không có vấn đề gì."

"Cô xem tiêu đề luận văn này, mục tiêu nghiên cứu thảo luận là về độ khả thi của động cơ vĩnh hằng. Bản thân luận điểm đã sai rồi, cho nên tất cả lập luận dựa trên cơ sở này đều có vấn đề. Cô có hiểu ý của tôi không?"

Lần này bốn người đều bối rối, một tên chạy shipper còn hiểu những thứ này?

"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Triệu Úy Nhiên thăm dò.

"Thực ra vấn đề này cũng tương đối thú vị, chỉ là luận điểm cơ sở có chút vấn đề, đổi cái mới là được."

"Đổi luận điểm mới nào là tốt?"

"Trong nhiệt động lực học có một thí nghiệm rất nổi tiếng, gọi là 'Con quỷ Maxwell', cô có biết là cái gì không?"

Triệu Úy Nhiên ngây ra, ngốc nghếch lắc đầu, dáng vẻ khá dễ thương.

"Đây là một loại suy đoán của Maxwell, chủ yếu thuyết minh độ khả thi của định luật thứ hai nhiệt động lực học." Lâm Dật cầm luận văn lên nói.

"Ý chính là, trong không gian hạn chế tuyệt đối, ở giữa có một vách ngăn không có ma sát, trên vách ngăn có công tắc. Trên bề mặt không gian có một con quỷ, nó có thể khống chế công tác để phân tử có tốc độ nhanh hơn tiến vào một không gian, lại để phân tử có tốc độ chậm hơn tiến vào một không gian khác, nói vậy…"

Nói chưa hết câu, Lâm Dật nhìn sang Triệu Úy Nhiên.

"Cô nghe hiểu phần trước mà tôi nói không?"

"Anh muốn nghe lời thật không?"

"Có."

"Không hiểu."

Lâm Dật: ...

"Vậy cô hiểu được bao nhiêu?"

"Tôi, tôi là đứa học dốt, một chút cũng chẳng hiểu gì."

Lâm Dật xoa xoa huyệt Thái Dương.

Não đau quá.

Đã giảng đơn giản như vậy còn không hiểu, thực sự là dốt.

Có lẽ đây chính là học sinh dốt (*Tra nữ).

Ba người Trương Kiếm, Tôn Ninh và Lưu Vi ở bên khác cũng ngây cả người.

Một tên shipper không ngờ nói về định luật nhiệt động lực học?

Mà điều khiến người càng khó tiếp thu là, mình cũng chẳng hiểu gì!

Trời ạ, quá ngược đời rồi!

Mẹ nó, anh ta cũng chỉ có một lỗ mũi hai con mắt, bằng vào cái gì mà ưu tú như thế?

"Anh có thể nói chậm chậm một chút không? Chắc tôi có thể hiểu được."

"Cô đánh giá quá cao bản thân rồi." Lâm Dật nói.

"Dốt đến trình độ như cô, cho dù tôi có nói tiếp cả trăm lần, cô cũng không hiểu nổi."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 185.
Bình Luận (0)
Comment