"Anh cũng đừng nói như vậy chứ." Triệu Úy Nhiên bị nói nên ngại ngùng.
"Được rồi, cô tránh sang một bên đi. Để tôi giúp cô viết luận văn."
"Anh viết luận văn giúp tôi?"
Triệu Úy Nhiên trừng mắt. Cảnh trước mắt làm cô cảm thấy như nằm mơ.
Mình đặt đơn hàng là muốn anh ta gõ chữ lên máy giúp.
Chứ không nghĩ người ta lại là đại thần ẩn giấu!
Không chỉ đẹp trai còn học Vật lý tốt như vậy, làm sao phải đi làm shipper cho người ta?
"Nếu cô không tin tôi, tự mình viết đi vậy."
"Đừng đừng đừng, tôi không có ý đó. Sao lại không tin được anh chứ?" Triệu Úy Nhiên nhanh chóng nói.
"Anh có cần tôi phụ gì không?"
"Cô biết quạt gió không?"
"Quạt gió? Là dùng cái quạt vung vẩy hả?"
Bản thân đã là học sinh dốt, Triệu Úy Nhiên có phần không theo kịp nhịp điệu của Lâm Dật.
"Lẽ nào cô dùng miệng thổi gió?"
"Không, không tôi sẽ không làm vậy."
"Thế không phải xong rồi, đứng qua bên quạt gió đi, không chừng tốc độ của tôi còn có thể nhanh hơn chút."
Lâm Dật kéo máy vi tính sang, mở word, bắt đầu gõ luận văn.
Tiếng cạch cạch cạch vang lên, ngón tay Lâm Dật múa trên phím. Từng hàng văn tự và công thức phức tạp dần xuất hiện trên máy tính.
Triệu Úy Nhiên xem đến độ than thở.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là cao thủ ở dân gian sao?
Sau gần hai giờ, một bài luận văn dài gần mười nghìn chữ đã hoàn thành.
"Đã xong, nộp cái này cho giáo viên của cô, chắc chắn không có vấn đề." Lâm Dật nói.
"Có thật không? Anh xác định không có vấn đề gì chứ?" Triệu Úy Nhiên trợn tròn mắt.
Lúc này trông nàng càng đẹp.
"Nếu giáo viên của cô nói bài luận văn này có vấn đề, chứng tỏ trình độ của họ cũng không ra sao."
Triệu Úy Nhiên lại có vẻ không biết đâu mà lần. Anh chàng đẹp trai này dường như không giống người khác, thực sự là học giỏi toàn diện.
"Toàn nói bậy!"
Trương Kiếm bất thình lình rống lên một tiếng khiến Triệu Úy Nhiên giật bắn mình.
"Cậu hò hét cái gì? Đây là phòng học đấy."
"Úy Nhiên, tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng để hắn ta lừa gạt." Trương Kiếm nói.
"Người ta viết luận văn giúp tôi, sao lại thành lừa gạt?"
"Tớ đoán bài luận văn này là do hắn ta viết loạn, bắt nạt cậu xem không hiểu thôi."
Triệu Úy Nhiên: …
Nói thế là đang trào phúng mình là đồ học dốt sao?
Trương Kiếm lạnh lùng nhìn Lâm Dật, trong mắt tỏa ra cái lạnh.
"Đã lớn như vậy rồi còn bắt nạt Úy Nhiên không hiểu luận văn, có gì tài ba? Chú mày cũng chỉ có thể lừa gạt tuyển thủ tầng cấp này mà thôi."
Triệu Úy Nhiên: …
Hai người các ngươi chuyên tới đây chọc giận tôi đúng không?
Tôi biết mình rất dốt, không cần mấy người đay nghiến.
Triệu Úy Nhiên quay sang nhìn Lưu Vi.
"Vi Vi, cậu thấy bài luận văn này viết thế nào?"
"Ặc… Tớ cũng học dốt mà, cảm giác giống như xem thiên thư."
"Ha ha..."
Trương Kiếm cười gằn:
"Úy Nhiên, thực ra cậu không cần hỏi Vi Vi. Lúc hắn ta viết bài luận văn này, tớ còn ở bên nhìn. Tớ lấy thân phận người nhận được học bổng chuyên ngành Vật lý ứng dụng nói cho cậu biết, thứ viết trong bài luận văn này tuyệt đối là bịa đặt bốc phét! Nếu cậu mang đi chỗ thầy Bành nộp, nhất định thầy sẽ mắng chết cậu!"
"Úy Nhiên à, tớ thấy cậu nên cẩn thận chút thì hơn." Lưu Vi nhỏ giọng nói.
"Tuy anh ta rất đẹp trai, nhưng dù sao cũng chỉ là shipper, có thể dựa vào được hay không còn chưa chắc được."
Triệu Úy Nhiên có phần không vui:
"Ngay cả cậu cũng cho là thế?"
"Cậu bình tĩnh đi, đừng bị cái mặt đẹp của anh ta làm váng đầu." Lưu Vi khuyên.
"Cậu suy nghĩ xem, anh ta đẹp trai như thế. Nếu anh ta thật sự có tài hoa cao như vậy, hoàn toàn không đến nỗi phải đi làm shipper phục vụ người ta. Cho dù anh ta được công ty phân cho chiếc xe sang nhưng vẫn chỉ là shipper. Cậu cảm thấy hợp lý sao?"
"Chuyện này..."
Có câu: Ba thành thành hổ. Ba người xen mồm vào khiến Triệu Úy Nhiên cũng không biết thế nào cho hợp lý.
Đây chính là nỗi buồn của học sinh dốt. Nếu cô học giỏi hơn một chút đã có thể đọc được luận văn, cũng không đến mức băn khoăn không chắc chắn được như bây giờ.
"Với thành tích học tập của cô, có nghi ngờ như vậy cũng là chuyện đương nhiên." Lâm Dật nói
"Xét thấy bản luận văn này quan hệ đến việc cô có thể tốt nghiệp hay không, cô có thể đưa cho giảng viên chuyên ngành xem giúp trước, xem họ sẽ đánh giá ra sao."
"Ừ ừ, vừa vặn thầy còn ở trong văn phòng, có thể để thầy xem cho."
"Úy Nhiên, cậu phải suy nghĩ kỹ. Tính tình thầy Bành nóng nảy lắm. Nếu để thầy ấy xem loại luận văn rác rưởi như vậy, cẩn thận bị mắng.”
Triệu Úy Nhiên cảm thấy băn khoăn. Giáo sư Bành là giáo sư có lý lịch cao nhất trong trường học, nhưng tính khí cũng xấu nổi tiếng.
Ông sẽ không vì sinh viên do mình dạy mà mắng ít đi vài câu.
"Được rồi, các cậu không cần nói nữa. Tôi quyết định thử xem." Suy nghĩ mấy giây, Triệu Úy Nhiên đưa ra quyết định.
"Ài…"
Lưu Vi thở dài:
"Cứng đầu quá."
Thấy Triệu Úy Nhiên đã quyết, Trương Kiếm liếc nhìn Lâm Dật.
"Chú em, tôi cảnh cáo cậu. Nếu Úy Nhiên bị giáo sư Bành mắng, cậu có khả năng không ra được khỏi cửa trường đâu."
Lâm Dật ý vị sâu xa vỗ vai Trương Kiếm:
"Bằng vào mấy đồng cắc lẻ trong túi cậu kia à, nên khiêm tốn một chút thì hơn."
"A, năng lực không ra làm sao, miệng lưỡi đúng là số một." Trương Kiếm hừ lạnh.
"Nếu chú mày tự tin như thế thì đừng đi. Lát nữa chúng ta cùng đi. Tôi phải vạch trần cậu tại chỗ!"
Lâm Dật nhún vai:
"Được đó, tôi không thấy có vấn đề gì."
Triệu Úy Nhiên chuyển luận văn mà Lâm Dật đã làm xong vào USB, xách túi và cốc nước của mình ra ngoài.
Nhóm người ra khỏi phòng học, đi đến phòng 319, đây là văn phòng của giảng viên trong khoa.
Cộc cộc cộc…
"Vào đi."
Triệu Úy Nhiên thấp thỏm gõ cửa văn phòng, sau khi được đáp lại mới mở cửa đi vào.
Văn phòng rất rộng, gần một trăm mét vuông. Bên trong đặt mười cái bàn làm việc, nhưng chỉ có sáu chỗ có người.
Người ở trong phòng làm việc đều đã có tuổi. Người trẻ nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi.
Trong trường đại học cũng có giảng viên trẻ tuổi, nhưng vì lý lịch chưa đủ nên đều tập trung tại một văn phòng khác.
Người trong văn phòng này thấp nhất cũng có chức danh Phó Giáo sư.
"Thầy Bành, em viết xong luận văn rồi. Thầy xem giúp em được không ạ."
Nghe tiếng Triệu Úy Nhiên, ông già đeo kính mắt ngồi ở gần giữa phòng liếc nhìn Triệu Úy Nhiên và Lưu Vi.
"Đã đến giờ nào rồi mới mang luận văn tới đây, có muốn tốt nghiệp nữa không hả?"
Triệu Úy Nhiên và Lưu Vi sợ hãi run rẩy một cái, cun cút không dám nói lời nào.
Thấy vị Giáo sư được coi như ma quỷ của toàn khoa, Triệu Úy Nhiên đã muốn rút lui rồi.
Nếu bản luận văn này thực sự có vấn đề, mình có khả năng bị mắng chết.
Trương Kiếm và Tôn Ninh có phần cười trên sự đau khổ của người khác.
Tuy rằng kết quả cuối cùng là Triệu Úy Nhiên sẽ bị mắng, nhưng bọn họ sẽ có cơ hội xử cái thằng kia rồi.
"Xin lỗi thầy Bành, em cũng chỉ muốn cố gắng làm luận văn thật tốt nên mới trễ thời gian." Triệu Úy Nhiên run rẩy nói.
Lưu Vi toát mồ hôi lạnh đầy đầu, trong lòng thở dài.
Triệu đại mỹ nữ thân ái của tôi à, cậu nói như vậy chẳng phải tự đẩy mình vào hố lửa sao?
Lại còn gắng sức làm thật tốt nữa! Thầy Bành mà nhìn thấy luận văn trăm nghìn lỗ hổng của cậu nhất định sẽ càng mắng ác hơn nữa!
Ài, cái đứa mê giai này, đúng là phục.
"Được rồi, em có lòng như thế, thầy cũng có thể hiểu được. Đưa luận văn cho thầy xem một chút."
Triệu Úy Nhiên thấp thỏm lấy USB ra cắm vào máy tính.
Bành Tây Phong mở luận văn của Triệu Úy Nhiên, động tác không quá thông thạo. Ông muốn xem bản luận văn cố làm thật tốt này ra làm sao.
Ban đầu, vẻ mặt ông còn rất bình tĩnh.
Nhưng chỉ nhìn một lúc, đôi mắt già lão đột nhiên tỏa ra thần thái khác thường.
"Bản luận văn này là do em viết?"
------
Dịch: MBMH Translate