Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1780 - Chương 1778: Đánh Cho Đến Chết.

Chương 1778: Đánh Cho Đến Chết.
Chương 1778: Đánh Cho Đến Chết.
Chương 1778: Đánh Cho Đến Chết.




"Tập đoàn Hoàng Hải?" Hà Viện Viện bất ngờ nói:

"Đó có phải là tập đoàn Hoàng Hải đã tranh giành đất đai với chúng ta trước đây không?"

"Đúng, chính là bọn họ." Nữ thư ký nói:

"Nhưng bọn họ cũng không có thực hiện hành động thực chất nào, chỉ là đăng lên thông báo như vậy."

"Nhất định là do thằng ngốc Lý Hưng Hoa kia tạo ra." Lâm Dật nói:

"Tôi trước đó khiến anh ta ở Trung Hải ăn thiệt thòi, hiện tại có cơ hội, bọn họ nhất định phải đến dính líu một cước."

Hà Viện Viện với Điền Nghiên cũng đã trầm mặc một lúc lâu, người sau nói:

"Tập đoàn Hoàng Hải ở Hong Kong có sức ảnh hưởng tuyệt đối, hơn nữa quy mô cũng không nhỏ như tập đoàn Lăng Vân. Nếu như bọn họ định hỗ trợ, nhất định sẽ trở thành trợ thủ đối với Tesla."

Lâm Dật cười rộ lên, "Sức ảnh hưởng đúng là có, nhưng tư duy của đám người này đã theo không kịp xu hướng rồi, Đại Thanh cũng vong rồi, lại dùng những thứ cũ kỹ để thách thức với các doanh nghiệp nội địa, bọn họ tính toán sai tình thế rồi."

"Lâm tổng có ý gì?"

"Tôi mặc dù không dính líu chuyện của công ty, nhưng tôi cũng đã ăn cơm không nhiều cũng không ít với các ông chủ ở trong giới." Lâm Dật nói:

"Những người này mặc dù có hơi đần, ngày nào cũng nhớ đến 996 , nhưng cũng đều là có chút lợi thế. Tối thiểu máu vẫn còn, kinh doanh không phải là kính già yêu trẻ. Ngọn lửa của Tesla đã bùng cháy rồi rồi, kết quả những người khác cũng sẽ không phản ứng đến một công ty như tập đoàn Hoàng Hải, sẽ không có ai cho bọn họ mặt mũi."

"Cho nên hiện tại, không cần phải để ý đến tập đoàn Hoàng Hải này sao?"

"Không cần." Lâm Dật nói: "Bọn họ nếu như muốn chơi đến cùng, thì để bọn họ cùng chết với nhau."

"Oke."

Cốc cốc ——

Cửa phòng làm việc của Hà Viện Viện lại bị gõ.

Thư ký của Điền nghiên từ bên ngoài đi vào.

"Lâm tổng, Hà tổng, Điền tổng."

Lần lượt lên tiếng chào hỏi, nữ thư ký hướng về phía Điền Nghiên nói:

"Điền tổng, chủ tịch của Tesla nói muốn gặp mặt ngài một lần."

Ba người liếc nhau một cái, Lâm Dật cười nói: "Người này hành động cũng nhanh thật."

"Chúng ta có cần phải gặp không?" Điền Nghiên hỏi.

"Tôi đương nhiên muốn gặp, nhưng vẫn là câu nói kia, đánh cho đến chết, một chút mặt mũi cũng không cần cho."

"Có lời này của anh, chúng tôi an tâm rồi."

"Được rồi, chuyện Tesla các cô tự xử lý, tôi đi trước."

"Để tôi tiễn anh."

Điền Nghiên cùng đi, hai người cùng nhau đi ra khỏi tòa nhà, sau đó Lâm Dật lái xe rời đi.

Về phần chuyện Tesla, Lâm Dật cảm thấy, có Viện Viện với Điền Nghiên ở đây, nhất định là không có vấn đề gì.

Trên đường đến phân cục, Lâm Dật gọi điện thoại cho Nhan Từ.

"Em có bận không?"

"Ngày hôm qua ba giờ sáng mới ngủ, sáu giờ sáng đã phải thức dậy rồi, một mực ở đây bận việc hư hỏng của anh đây." Nhan Từ gắt giọng.

"Cực khổ rồi, sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ thưởng em một trận thật tốt."

"Chị đây hiện tại cũng không thiếu tiền, cũng không thiếu người thưởng. Anh nên thừa dịp khoảng thời gian này, ngoan ngoãn đem thân thể luyện thật tốt, không nên thời khắc mấu chốt tuột xích."

"Đồng chí Nhan Từ, anh phát hiện em gần đây có chút khiêu khích."

"Đúng rồi đúng rồi, anh cắn được em à."

"Vừa vặn hiện tại anh không có chuyện gì, có thể đến chỗ của em xem thử."

"Đừng đừng đừng ..."

Nhan Từ vội vã từ chối, "Anh nếu như đến, em ngày hôm nay cái gì cũng không cần làm nữa."

"Em còn có chút tự mình biết mình đấy." Lâm Dật cười nói:

"Hiện tại liền bắt đầu làm việc, tập trung hỏa lực làm họ một phiếu, làm xong có thưởng."

"Cắt, thật sự là không có nhân quyền mà."

Hai người lại mập mờ một hồi lâu, Lâm Dật mới cúp điện thoại, suy nghĩ mấy giây liền gọi điện thoại cho Trần Bỉnh Cường.

Nhưng gọi liên tiếp hai cuộc, đều không có ai bắt máy.

Lâm Dật bĩu môi, đoán chừng là đang họp, không tiện nghe điện thoại.

Sau đó gửi tin nhắn WeChat cho anh ta, yêu cầu anh ta xử lý chuyện của Trương Tiến.

Đã toàn diện khai chiến, cũng không cần thiết phải giữ lại anh ta.

Gửi xong tin nhắn WeChat, Lâm Dật lái xe đến phân cục, tất cả mọi người đều ở trong phòng làm việc của Lý Tường Huy uống trà.

Vụ án đã được giải quyết, mọi người đều có tâm trạng cũng không tệ.

Nhưng cảm giác khói thuốc lượn lờ, căn bản cũng không giống như văn phòng chút nào. Nếu như lại làm chút bài tú-lơ-khơ với mạt chược, quả thực chính là phòng đánh cờ cho người lớn tuổi.

"Không phải cho cậu nghỉ ngơi sao? Như thế nào lại chạy tới đây rồi."

"Tốt xấu gì tôi cũng là công bộc của nhân dân, làm sao có thể công khai mò cá đây, tiểu đội hay là muốn lên."

"Nếu bàn về miệng lưỡi, không một ai có thể nói lại được cậu." Lý Tường Huy cười ha hả mà nói, càng nhìn Lâm Dật càng thấy thích, tương lai khẳng định không sai được.

"Anh Lý, anh ta đã được chuyển giao cho thành phố xử lý, lúc nào có thể điều lại đây?" Trương Huy ngậm thuốc lá hỏi.

"Cái này tôi cũng không tiện nói." Lý Tường Huy nói:

"Phải xem lãnh đạo xử lý như thế nào, nhưng bây giờ đối với anh ta cũng không có ảnh hưởng gì. Tiền lương đãi ngộ như cũng không ít, cũng không ảnh hưởng dến tuổi nghề của anh ta, việc thuyên chuyển trở lại chỉ là vấn đề về thời gian."

"Tôi luôn cảm thấy là phía trên có người muốn chỉnh cậu ta."

"Đây còn phải nói sao." Lý Tường Huy nói:

"Là phía trên Trương chủ nhiệm, cũng không biết là cái gân nào đáp sai."

"Mọi người không cần vì chuyện của tôi mà bận tâm, không có chuyện gì lớn." Lâm Dật cười ha hả nói, cũng không vội.

Chỉ cần không làm trì hoãn nhiệm vụ của mình, làm việc ở đâu đối với anh cũng không quan trọng.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng thắng xe.

Cao Minh Tuấn tò mò liếc mắt nhìn, bị dọa sợ hết hồn.

"Mẹ kiếp, thực sự là ban ngày không thể nhắc tới người, buổi tối không thể nhắc tới quỷ, lão già kia sao lại tới đây rồi?"

Nhìn thấy Cao Minh Tuấn giật mình, Trương Huy hiếu kỳ nói:

"Ai tới?"

"Trương Tiến chứ ai." Cao Minh Tuấn nói: "Lãnh đạo của chúng ta cũng đang ở cạnh anh ta."

"Thiệt hay giả, đến chỗ chúng ta làm gì?"

"Tôi cũng không biết." Cao Minh Tuấn dập tắt thuốc lá trên đầu tay, nói:

"Trước tiên thu dọn một chút, bất kể nói thế nào, cũng là lãnh đạo lớn, văn phòng biến thành như vậy cũng khó nhìn."

Mấy người bận rộn thu dọn ngắn gọn, tối thiểu cũng trông giống như một văn phòng.

Lâm Dật bĩu môi, cuộc họp của Trần Bỉnh Cường sao còn chưa xong chứ?

Thời gian lâu như vậy cũng không xử lý được?

Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lưu Nghiễm Hiền với Trương Tiến, vẻ mặt tươi cười từ bên ngoài đi vào.

Trương Tiến vóc dáng rất cao, cũng rất gầy, xương gò má nhô ra, giữ lại đàng hoàng chia ba bảy, giống như một lão cán bộ kỳ cựu.

"Vụ án của Tống Đức Viễn đã được phá, Trương chủ nhiệm ghé thăm nhóm các cậu một chút."

Lý Tường Huy cười gật đầu, "Cảm ơn lãnh đạo, nhưng vụ án này công thần lớn nhất là Lâm Dật. Nếu như không phải cậu ta phát hiện manh mối ẩn núp, cũng không có khả năng nhanh như vậy đã phá được án."

Lý Tường Huy đem hết thảy công lao đều cho Lâm Dật, hy vọng ở trước mặt lãnh đạo tạo cho anh được một chút ấn tượng tốt.

Nhưng Trương Tiến có vẻ như cũng không cảm kích, mà là dùng ánh mắt dò xét nhìn Lâm Dật.

"Cậu chính là Lâm Dật?"

"Là tôi."

"Không phải tôi đã điều cậu tới cục quản lý thành phố rồi sao? Như thế nào vẫn còn ở đây!"

"Tới gặp đồng nghiệp cũ, chuyện này chắc không có vấn đề gì chứ."

Trương Tiến chắp tay sau lưng, hừ lạnh một tiếng.

"Bây giờ là giờ làm việc, tự mình nghỉ việc, vi phạm quy định kỷ luật liên quan. Cậu tới đây làm cái gì, một chút tổ chức tính kỷ luật cũng không có, thu dọn đồ đạc về nhà đi."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment