Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1785 - Chương 1783: Đùa Nghịch Uy Phong.

Chương 1783: Đùa Nghịch Uy Phong.
Chương 1783: Đùa Nghịch Uy Phong.
Chương 1783: Đùa Nghịch Uy Phong.




"Cụ thể đã nói cái gì."

"Chỉ nói muốn hẹn gặp mặt tôi, chuyện còn lại thì không nói." Hà Viện Viện nói:

"Tôi làm bộ nói đang công tác ở bên ngoài, ông ta bảo tôi phái một người đi qua nói chuyện cũng được, sau đó tôi gọi điện cho anh."

"Gửi địa chỉ và phương thức liên lạc của ông ta cho tôi, tôi sẽ xử lý chuyện còn lại."

"Vậy tôi không cần làm gì đúng không."

Lâm Dật gật gật đầu, "Tôi xử lý cho."

Nói xong chuyện chính, Lâm Dật cúp điện thoại, sau đó lái xe đến chỗ của Lương Nhược Hư.

Rất khéo, vừa mới mở cửa đại viện, đã thấy Lương Nhược Hư đi ra từ bên trong.

Thân dưới mặc váy đuôi én màu xanh lam, dài đến tầm đầu gối, nửa người trên là áo cổ chữ V sọc đen trắng với tay áo dài chín phần, phối thêm một cái ví cầm tay màu đen, nhìn vô cùng hoàn mỹ.

Sau khi ra cửa, Lương Nhược Hư nhìn bốn phía một chút, phát hiện Lâm Dật đã đổi xe, nhưng cũng không hỏi nhiều.

"Lâu lắm rồi chưa thấy em ăn mặc phụ nữ như thế."

Lâm Dật cười ha hả.

Lương Nhược Hư ngạo kiều ngẩng cao đầu, "Chẳng lẽ trước đây em không giống phụ nữ sao?"

"Còn kém một chút."

"Ai, nào chỉ là kém một chút." Lương Nhược Hư bĩu môi, "Mỗi ngày đều là mấy bộ quần áo kia, không có cơ hội thử những thứ khác."

"Em cũng đừng oán trách." Lâm Dật cười an ủi:

"Nào có chuyện gì cũng đều thập toàn thập mỹ, cuộc sống của em đã đầy đủ thoải mái, nên biết thỏa mãn đi."

"Em chỉ phàn nàn một chút với anh thôi." Lương Nhược Hư cười ôn nhu, nói:

"Em vẫn hiểu điểm đạo lý này, nhưng có quần áo đẹp mà không được mặc thật giống như đi ăn nhà hàng mà không ăn thịt vậy."

"Anh thấy mấu chốt của vấn đề hình như không xuất hiện ở đây đúng không."

"Vậy thì ở đâu?"

"Xuất hiện ở trên người mẹ vợ tương lai của anh, quần áo đẹp, giày đẹp, túi xách đẹp, bà ấy đều có thể mặc có thể dùng, nhưng em lại không thể dùng gì cả, vấn đề nằm ở đây."

Lương Nhược Hư không nói gì.

Bởi vì bị nói trúng tim đen.

"Thôi đi, không nói chuyện này nữa, đi xem phim đi."

"Lát nữa lại đi xem phim, bên phía anh gặp phải chút phiền toái nhỏ."

"Hả? Phiền toái gì?"

Bản năng của Lương Nhược Hư cho rằng có lẽ không phải là chuyện tốt.

Lấy năng lực và sức ảnh hưởng của anh ấy, không có bao nhiêu chuyện có thể khiến cho anh ấy chủ động mở miệng với mình.

"Người của Tesla tìm được Trần Viễn Thanh, sau đó ông ta gọi điện thoại tới công ty của bọn anh, nói muốn tìm người phụ trách trò chuyện một chút."

"Thế mà tìm được Trần Viễn Thanh rồi?" Lương Nhược Hư cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

"Anh thật sự có chút bội phục đám người này, đúng là thật sự có tài."

"Ông ta hẹn anh gặp mặt khi nào?" Lương Nhược Hư trở nên nghiêm túc.

"Bảo anh gặp càng nhanh càng tốt."

"Thật sự cho rằng bây giờ Vương gia vẫn còn tại vị sao." Lương Nhược Hư nói:

"Em đi với anh, xem ông ta muốn nói gì với anh!"

"Đi thôi."

Dựa theo địa chỉ mà Hà Viện Viện gửi tới, Lâm Dật lái xe đến nhà của Trần Viễn Thanh.

Nhà của Trần Viễn Thanh nằm ở khu vực phụ cận vòng ngoại Trung Hải, tuy có chút lệch, nhưng giá phòng cũng không rẻ, chỉ là nhà có chút cũ.

Sau khi đến tiểu khu, hai người cũng không vội xuống xe.

Lâm Dật nhìn ra ngoài cửa sổ xe một chút, cảm thấy ở loại địa phương này cũng coi như là phù hợp với thân phận.

"Ông ta là cấp trên cũ của em, lẽ ra lúc em đến đây hẳn là đã gặp mặt rồi mới đúng."

"Kém mấy tháng." Lương Nhược Hư vén tóc, nói:

"Sau khi ông ta về hưu mấy tháng, em mới được điều đến đây."

"Nhưng Trung Hải vốn dĩ đã bị Vương gia khống chế, lúc đó bọn họ vẫn là gia tộc đứng đầu, Lương gia còn có thể đem xếp em vào đây sao?"

"Bởi vì Trung Hải quá quan trọng, cho dù lúc đó Vương gia là gia tộc đứng đầu, cũng không có lá gan khống chế nơi này hoàn toàn, cho nên mới muốn uỷ quyền. Người đứng đầu có thể cho bọn họ, nhưng vị trí người đứng thứ hai đương nhiên là không thể cho."

Lương Nhược Hư lấy một chiếc khẩu trang màu xanh từ trong túi ra, nói:

"Sở dĩ em còn trẻ như vậy, lại có thể được phái đến nơi này, ngoại trừ sức ảnh hưởng của Lương gia ra thì quan hệ đối lập với Vương gia, cũng là một trong những nguyên nhân thúc đẩy chuyện này. Nếu như đổi thành người khác, phía bên trên chưa hẳn là đã đồng ý."

"Ý của em là, phái em tới đây chính là để quản thúc Vương gia?"

"Thông minh." Lương Nhược Hư vừa cười vừa nói:

"Nếu như không phải vì chuyện Chip, Vương gia ngã trên tay anh, thì em có thể tới đây hay không vẫn còn là ẩn số."

"Không có việc gì, không cần cảm tạ anh, buổi tối tắm rửa sạch sẽ chờ anh là được."

"Tới cái đầu anh." Lương Nhược Hư mở cửa xuống xe, "Đừng nói chuyện phiếm nữa, đi làm chuyện chính thôi."

Lâm Dật cười hì hì xuống xe, dựa theo địa chỉ, đi về phía nhà của Trần Viễn Thanh.

Đương đương đương ——

"Tới đây."

Sau khi gõ cửa, trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện, vài giây đồng hồ sau, cửa phòng được mở ra, là một người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi, Lâm Dật cười gật đầu.

"Chào ngài, tôi muốn tìm Trần lão."

"Ông ấy đang ở trong phòng, mau vào mau vào."

Bấc gái rất nhiệt tình, tìm dép lê cho hai người.

Nhà của Trần Viễn Thanh không lớn lắm, diện tích khoảng 90m², bố cục cũng không tệ, chỉ là trang hoàng có chút cũ.

Trên ghế sô-pha có một ông già với mái tóc trắng đen xen kẽ, trên sống mũi đỡ một cặp kính lão, trên tay cầm tờ báo.

Nhìn thấy hai người tiến đến, ông liếc mắt nhìn sang.

"Cậu là người phụ trách của tập đoàn Lăng Vân?"

"Là tôi." Lâm Dật cười nói: "Ông hôm nay muốn tìm tôi, là có chuyện gì sao?"

Trần Viễn Thanh bỏ tờ báo trên tay xuống, cũng không nói lời khách sáo, mà đi thẳng vào vấn đề:

"Cậu có thể phụ trách chuyện của tập đoàn Lăng Vân sao?"

"Có thể, có việc thì cứ nói với tôi là được."

"Vậy cậu có biết tôi là ai hay không?"

"Biết."

"Biết là được, cũng đỡ tôi phải nhiều lời." Trần Viễn Thanh nói:

"Tesla là xí nghiệp mà tôi kéo tới năm đó, tôi cảm thấy có một số việc có chừng có mực là được rồi, nếu không cũng không có chỗ tốt đối với các người, cậu hiểu ý tôi chứ."

"Không hiểu lắm."

Hả?

Trần Viễn Thanh đang mặt không thay đổi, bỗng nhiên nhíu mày, mang theo chút ý lạnh.

"Tôi đã nói rõ ràng như vậy, cậu còn nói không hiểu, là muốn giả ngốc với tôi đúng không!"

"Không phải." Lâm Dật thản nhiên nói:

"Tôi chỉ là có chút tò mò, xí nghiệp Tesla này rõ ràng là tồn tại đủ loại vấn đề, không chủ động nhận trách nhiệm thì thôi, thế mà lại vung nồi cho người khác. Tập đoàn Lăng Vân xuất phát từ lợi ích của dân chúng mới lựa chọn tham gia vào chuyện này, tại sao ông lại muốn chúng tôi có chừng có mực?"

Trần Viễn Thanh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lâm Dật trở nên chăm chú.

"Cậu đang giảng đạo lý với tôi?"

"Cũng có thể hiểu là như vậy, nói chuyện mà thôi, cũng không có ý tứ gì khác."

"Tiểu tử, tôi không biết cậu có chức vị gì tại tập đoàn Lăng Vân, nhưng có thể đi tới đây, chắc hẳn là chức vị cũng không thấp. Cậu về đổi thành người khác đến đi, tôi không muốn nói chuyện với cậu."

"Nếu như ông muốn đổi thành người khác, sợ là không được." Lâm Dật nói:

"Tôi có thể phụ trách hoàn toàn chuyện của tập đoàn Lăng Vân, nếu như ông không muốn nói với tôi, vậy thì tôi sẽ đi, tạm biệt."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment