Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1786 - Chương 1784: Bố Trí Của Vương Gia.

Chương 1784: Bố Trí Của Vương Gia.
Chương 1784: Bố Trí Của Vương Gia.
Chương 1784: Bố Trí Của Vương Gia.




"Đứng lại!" Trần Viễn Thanh hừ lạnh.

"Có việc thì mau nói."

"Tôi nghĩ là cậu đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của tôi." Trần Viễn Thanh nói với vẻ không vui:

"Tôi nói cho cậu biết, cho dù hiện tại tôi đã lui xuống, nhưng chỉ cần một câu thì tập đoàn Lăng Vân của các người cũng đừng mong được thoải mái."

"Ông đang uy hiếp tôi?" Lâm Dật nhướng mày nói.

"Chỉ là nói rõ quan hệ lợi hại với cậu thôi!"

Lâm Dật nhếch miệng lên, cười tủm tỉm nhìn về phía Trần Viễn Thanh.

"Hôm nay tôi tới đây, cũng không phải là vì sợ ông, mà muốn nói cho ông biết, đã lớn tuổi như vậy rồi thì đừng nhúng tay vào mấy mớ hỗn độn bên ngoài, cẩn thận không giữ được sức khỏe tuổi già."

Vẻ mặt của Trần Viễn Thanh trở nên hoảng hốt.

"Cậu đang nói cái gì!"

"Nói cái gì trong lòng ông tự biết, Vương gia cũng đã ngã rồi, ông cũng không cần làm mưa làm gió ở trước mặt tôi." Lâm Dật vỗ vỗ bờ vai của ông ta, nhàn nhạt nói:

"Thời đại thay đổi, Đại Thanh vong."

"Cậu thế mà!"

Sắc mặt của Trần Viễn Thanh trở nên khó coi, ông ta không nghĩ tới, người đàn ông ở trước mắt, vậy mà lại biết được chuyện tuyệt mật như thế.

Cho đến giờ phút này, ông mới nghiêm túc xem xét kỹ người đàn ông trước mắt.

Khó trách tập đoàn Lăng Vân lại phái cậu ta tới, người này cũng không đơn giản.

"Cho dù cậu biết thứ này thì có ích lợi gì?" Trần Viễn Thanh nói:

"Lấy năng lực của tôi, vẫn có thể làm cho tập đoàn Lăng Vân trả giá đắt."

Đúng lúc này, Lương Nhược Hư kéo khẩu trang xuống, đi lên phía trước Lâm Dật, nói:

"Tôi muốn hỏi một chút, ông sẽ dùng biện pháp gì để đối phó với tập đoàn Lăng Vân?"

Nhìn thấy Lương Nhược Hư, Trần Viễn Thanh ngây ngẩn cả người.

Bởi vì ông ta là người trong vòng này, chuyện ông chú ý mỗi ngày cũng đều là chuyện trên phương diện này.

Trong khoảnh khắc Lương Nhược Hư tháo khẩu trang xuống, ông ta lập tức nhận ra Lương Nhược Hư là ai!

Nằm mơ đều không nghĩ tới, cô cũng sẽ đến đây.

"Lương bí thư, cô sao lại. . ."

"Chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, trong lòng ông cũng biết rõ chuyện trong này. Hôm nay tôi tới, cũng là muốn giữ lại cho ông mấy phần tình mọn, hy vọng ông không nên nhúng tay vào, sẽ không có chỗ tốt đối với ông."

Có Lương Nhược Hư, hiệu quả giải quyết vô cùng dứt khoát, Trần Viễn Thanh không dám nói thêm gì nữa.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, thần thái trong ánh mắt ông ta có ảm đạm đi không ít.

Đối mặt với tình huống trước mắt, ông ta đã không có đường lui, thậm chí có thể nói là bất lực.

"Là do tôi sai, hôm nay nói tới đây thôi."

Lương Nhược Hư không nói gì, quay sang nói với Lâm Dật: "Đi thôi."

Lâm Dật gật gật đầu, hai người cùng nhau đi ra ngoài, lên xe.

"Rất được đó nha, không lưu lại một chút chỗ trống nào, dùng khí chất này nắm gắt gao."

"Ông ta là người của Vương gia, không cần phải khách sáo." Lương Nhược Hư thở ra một hơi, nói:

"Quan hệ giữa hai nhà vốn là đối lập căng thẳng, hôm nay cười ha hả với nhau, ngày mai lại có thể bị đâm sau lưng. Em gặp chuyện như vậy nhiều rồi, cũng có rất nhiều người là bị chơi chết như thế, cho nên cái vòng này cũng không phải là một nơi tốt để lăn lộn."

"Anh hiểu, thị phi nhiều."

"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Lương Nhược Hư nói ra: "Tìm một nơi ăn cơm trước đi, em đói rồi."

"Đi thôi."

Sau khi hai người đi, Trần Viễn Thanh ngơ ngác ngồi ở trên ghế sô pha, hơn nửa ngày đều không lấy lại tinh thần.

Sau mười mấy phút, Trần Viễn Thanh thở dài một hơi, cầm điện thoại di động, bấm gọi cho Vương Đình Sơn.

. . .

Yến Kinh, trong nhà Vương Đình Sơn, trong phòng khách có năm người.

Ngồi tại vị trí chủ vị là Vương Đình Sơn, cố vấn của ông - Trần Sở Phong, ngồi bên tay trái của ông, Vương Miện ngồi ở bên tay phải.

Một bên khác, còn có một người đàn ông trung niên.

Ông ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, để tóc ngắn, da mặt ngăm đen, trên cổ còn có thể trông thấy một vết sẹo rõ ràng.

Người đàn ông trung niên tên là Trần Thắng Kiệt, dòng chính của Vương gia, cũng là tổ trưởng tổ 4 của lữ đoàn Trung Vệ.

Ngoại trừ những người này, trợ lý của Vương Đình Sơn - Lý Mật, cũng đứng ở một bên, đang đợi Vương Đình Sơn nói chuyện điện thoại xong, để nói tiếp chuyện vừa rồi.

Rất nhanh, Vương Đình Sơn liền cúp điện thoại, sắc mặt dường như không tốt lắm.

"Thế nào?" Trần Sở Phong hỏi.

"Trần Thanh Viễn gọi điện thoại tới, ông ta nói Lâm Dật và Lương Nhược Hư, vừa mới tới tìm ông ta."

"Hai người bọn họ sao? !"

Người ở chỗ này, đều vô cùng quen thuộc đối với Lâm Dật và Lương Nhược Hư.

Chỉ là không hiểu, hai người bọn họ tại sao lại đi tìm Trần Thanh Viễn, lẽ ra cần phải không hề có quen biết gì.

"Chuyện Tesla gần đây đang sôi sùng sục lên, các người hẳn là có nghe nói." Vương Đình Sơn nói:

"Ban đầu là Trần Thanh Viễn kéo Tesla về, hiện tại gặp phải phiền toái, ông ta muốn ra mặt giúp đỡ, sau đó Lâm Dật và Lương Nhược Hư liền đến."

"Tôi có nghe nói dường như là tập đoàn Lăng Vân chủ động xuống tràng tham dự việc này."

"Tiểu tử này thật sự là thông minh, ra tay với Tesla ở thời điểm này, không thể nghi ngờ là chuyện tốt đối với xe chạy bằng điện trong nước." Trần Sở Phong nói.

Vương Đình Sơn gật gật đầu, rất đồng ý với cách nói của Trần Sở Phong.

Nếu như mình là Lâm Dật, chỉ sợ cũng sẽ làm như vậy.

Có một chướng ngại vật như này cản ở phía trước, mang đến trở ngại không nhỏ đối với sự phát triển của xe chạy bằng điện.

"Nhưng Lương Nhược Hư xuất hiện, đã nói rõ Lương gia không để Vương gia vào mắt."

Tất cả mọi người không nói chuyện, bởi vì sự thật chính là như vậy.

"Con thấy không cần tiếp tục hao tổn chuyện bên kênh đào Panama làm gì, mấy ngày nay động thủ luôn đi, con đã không còn nhẫn nại để chờ đợi." Vương Miện nói.

Vương Đình Sơn dừng một chút, "Trần lão, ý của ông thế nào?"

"Tôi cũng cảm thấy thời cơ đã đến, vừa lúc người của bọn họ cũng ở bên kia, bắt đầu khai đao với cậu ta trước đi!"

Vương Đình Sơn gật gật đầu, "Lý Mật, bàn giao chuyện này xuống đi, nhưng nhất định phải chú ý thân phận của mình, không thể để lộ."

"Đã hiểu!"

"Lão Trần, ông quan sát trong bóng tối một chút, nếu như Lý Mật còn có chỗ bỏ sót thì nhờ ông xuất thủ."

"Giao cho tôi là được." Trần Quan Kiệt nói.

. . .

Đi ra khỏi nhà Trần Viễn Thanh, Lâm Dật đưa Lương Nhược Hư đi ăn một bữa đồ cay Tứ Xuyên, sau đó xem một bộ phim.

Vốn muốn đưa cô đi dạo trung tâm mua sắm, thuận tiện mua cho cô chút quần áo.

Nhưng Lương Nhược Hư không muốn xuất đầu lộ diện, sau khi xem xong bộ phim, thì đi dạo một hồi rồi trở về.

Vào lúc này, trong văn phòng Dương Thiên Nam lại yên tĩnh im ắng.

Anh ta và Triệu Phong Hoa không ngừng hút thuốc, trên mặt không có chút biểu cảm nào, không biết đang suy nghĩ gì.

"Đã qua thời gian dài như vậy, bên phía lão Trần sao vẫn chưa có một chút tin tức nào vậy." Triệu Phong Hoa lo lắng nói:

"Qua mấy giờ nữa, Haber sẽ tới, nếu như còn không giải quyết tốt chuyện này, thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai của chúng ta."

"Tôi biết." Dương Thiên Nam mặt không thay đổi, nói:

"Nhưng tôi cảm thấy vấn đề không lớn, tuy ông ấy đã về hưu, nhưng nhân mạch quan hệ năm đó vẫn còn. Hơn nữa tôi nghe nói sau lưng ông ấy còn có núi dựa cường đại, muốn xử lý việc này cũng không khó, chỉ là cần một chút thời gian mà thôi."

Reng reng reng _ _

Ngay tại lúc hai người đang thảo luận việc này, điện thoại di động của Dương Thiên Nam vang lên.

"Đến rồi!"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment