Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1787 - Chương 1785: Suy Nghĩ Của Kỷ Khuynh Nhan.

Chương 1785: Suy Nghĩ Của Kỷ Khuynh Nhan.
Chương 1785: Suy Nghĩ Của Kỷ Khuynh Nhan.
Chương 1785: Suy Nghĩ Của Kỷ Khuynh Nhan.




Thấy là điện thoại của Trần Viễn Thanh, Dương Thiên Nam nhẹ nhàng thở ra.

"Cuối cùng cũng gọi điện thoại tới."

"Chuyện này không nhỏ, có lẽ Trần lão đã tốn không ít thời gian xử lý việc này."

Triệu Phong Hoa dập tắt đầu thuốc lá, "Tập đoàn Lăng Vân này thật đúng là thật khó đối phó, Trần lão tự mình ra mặt, lại còn lãng phí thời gian lâu như vậy."

"Hừ, khó đối phó thì lại có thể thế nào?" Dương Thiên Nam khinh thường, nói: "Cuối cùng không phải cũng bị Trần lão thu thập rồi sao."

Lúc nói chuyện, Dương Thiên Nam cầm điện thoại di động, ấn xuống nút trả lời, nói với giọng ôn hòa:

"Trần lão, chuyện bên tập đoàn Lăng Vân hẳn là đã xử lý xong rồi đúng không."

"Các người nhận thua việc này đi, tập đoàn Lăng Vân không phải là người mà các người có thể trêu chọc." Trần Viễn Thanh nói:

"Phía trên nên xử lý như thế nào thì các người cứ nhận lấy, nếu như mà làm những chuyện phản kháng khác thì các người có thể sẽ chết thảm hại hơn."

"Chuyện này. . ."

Lời này vừa nói ra, cả hai người đều sửng sốt.

Đầu thuốc lá trên tay Dương Thiên Nam thiếu chút nữa đã rơi xuống trên mặt đất.

"Tại, tại sao lại có thể như vậy, chẳng lẽ ngay cả Trần lão ngài đều không giải quyết được sao."

"Việc này đã vượt qua phạm vi năng lực của tôi. Tôi cũng hy vọng các người không nên vùng vẫy vô ích, nhận thua đi, các người đã đắc tội người không nên đắc tội."

Trần Viễn Thanh không cho hai người cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.

Trong văn phòng vô cùng an tĩnh, sắc mặt hai người trắng bệch, đây là chuyện mà bọn họ không hề nghĩ tới.

Nhất là câu nói sau cùng, giống như dư âm sóng dữ vờn quanh trong đầu bọn họ.

Đắc tội người không nên đắc tội!

Hai người đều nghĩ mãi mà không rõ, người không nên đắc tội chẳng lẽ là cảnh sát nhỏ kia sao?

Nhưng anh ta chỉ là một cảnh sát, có cái gì mà không đắc tội nổi?

"Dương tổng, anh nói xem người mà Trần lão nói có phải là tên cảnh sát nhỏ kia không?"

"Tôi không quá tin tưởng, nhưng từ khi xảy ra chuyện đến nay, chúng ta hình như cũng không xảy ra xung đột với người nào, ngoại trừ anh ta."

"Thật sự phải gặp anh ta một lần sao?"

Trên tay Dương Thiên Nam không ngừng loay hoay điện thoại di động.

"Gọi điện thoại cho anh ta, xem ngày mai có thể hẹn ra ngoài gặp mặt được hay không. Nếu như có thể thì nói chuyện với anh ta trước, tối thiểu cũng phải giải quyết được tình huống trước mắt."

"Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta."

Triệu Phong Hoa bấm gọi cho Lâm Dật, sau đó mở loa ngoài, qua hai mươi mấy giây, điện thoại mới được nhận.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Trong điện thoại, Lâm Dật nói chuyện với vẻ lười biếng.

"Lâm tiên sinh, tôi muốn nói chuyện với anh về một số chuyện gần đây, mười giờ sáng ngày mai, gặp tại quán trà Quân Phúc trên đường Thế Kỷ."

"Anh đang thông báo cho tôi sao?" Lâm Dật nói:

"Đã đến lúc này, mà còn dám giả trang? Anh có phải là không nắm rõ tình thế của mình rồi hay không?"

Một câu này của Lâm Dật trực tiếp dập tắt ngọn lửa của Triệu Phong Hoa.

"Tôi không có ý đó, chỉ là muốn hẹn anh nói chuyện.”

Lần này, Triệu Phong Hoa đổi thành giọng điệu nhã nhặn, nói chuyện vô cùng khiêm tốn.

"Muốn nói chuyện gì với tôi, nói qua điện thoại là được."

Triệu Phong Hoa ngẩng đầu nhìn Dương Thiên Nam một chút, phát hiện đối phương lắc đầu, liền nói:

"Có mấy lời nói qua điện thiện thì không được rõ ràng lắm, chúng ta vẫn nên nói chuyện trực tiếp thì hơn."

"Cũng được, ngày mai gặp đi."

Lâm Dật cũng không từ chối, chuyện đã đến mức này, cũng đến lúc nên thu lưới rồi.

"Không gặp không về."

Sau khi cúp điện thoại, hai người đồng thời thở phào một cái.

Dương Thiên Nam khoát khoát tay, thở dài nói:

"Thời gian cũng không còn sớm, đi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lúc gặp mặt là có thể biết được chuyện gì đang xảy ra."

Triệu Phong Hoa gật gật đầu, "Tôi đi trước đây, anh cũng sớm nghỉ ngơi một chút."

...

Cửu Châu Các, nhìn thấy Lâm Dật cúp điện thoại, Kỷ Khuynh Nhan bưng hoa quả đi tới.

"Là người của Tesla gọi điện thoại tới sao?"

"Làm sao em biết?"

"Nghe giọng điệu nói chuyện điện thoại của anh là biết." Kỷ Khuynh Nhan đem hoa quả để đến trước mặt Lâm Dật, nói:

"Em cảm thấy náo đến nước này cũng đã được rồi, Tesla không có năng lực phản công."

Lâm Dật có chút hăng hái nhìn sang Kỷ Khuynh Nhan, "Sao em có thể nhìn ra được?"

"Quá đơn giản, bọn họ tính toán sai tình thế."

"Sau đó thì sao, Kỷ tổng nói tiếp đi."

Lúc nói chuyện đứng đắn, Lâm Dật đều sẽ dùng giọng điệu này để nói chuyện với Kỷ Khuynh Nhan, cô cũng cảm thấy có thành tựu mười phần.

"Bọn họ nâng giá lên quá cao, quốc gia đã trợ cấp cho ngành nghề xe chạy bằng điện nhiều năm như vậy, rất nhiều công ty đều cho ra xe chất lượng tốt. Nhưng bọn họ lại không coi trọng thị trường Trung Quốc, cho là mình rất giỏi, trên thực tế sớm đã bị cô lập, thị trường Trung Quốc đã không quá cần bọn họ nữa." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Em gần đây cũng chú ý không ít tin tức về Tesla, cảm thấy cho dù tập đoàn Lăng Vân không tham gia vào thì các công ty xe khác cũng đè chết bọn họ. Tập đoàn Lăng Vân chỉ là cung cấp một cơ hội mà thôi, em tin tưởng bọn họ đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi."

"Có phải là có loại cảm giác như sáu môn phái lớn vây công đỉnh quang minh không?"

Kỷ Khuynh Nhan cười gật đầu, "Đúng vậy, nhưng bọn họ không có ánh sáng của Trương Vô Kỵ."

"Thông minh, Kỷ tổng phân tích vô cùng thấu đáo."

"Hiện tại chính phủ cũng đã tham dự vào, bọn họ cũng không có chỗ để né tránh, cho nên em cảm thấy..."

Đôi mắt đen láy của Kỷ Khuynh Nhan dừng lại ở trên người Lâm Dật, "Anh định lúc nào sẽ thu lưới?"

"Hả? Em còn nhìn ra cả chuyện này sao?" Lâm Dật tò mò hỏi.

"Đã ở cùng nhau được một khoảng thời gian dài như vậy, nếu như em còn không có chút lý giải này về anh thì cũng quá không xứng chức."

Kỷ Khuynh Nhan đút cho Lâm Dật một quả anh đào, nói:

"Anh chính là loại người kia, hoặc là không động thủ, nhưng nếu như đã động thủ thì nhất định sẽ đè chết đối phương, Tesla muốn làm qua loa nhất định là không được."

"Ha ha..."

Lâm Dật cười ha hả, cảm thấy Kỷ Khuynh Nhan quả thực rất hiểu mình.

"Người của bọn họ gọi điện thoại tới cho anh, bảo ngày mai mười giờ gặp mặt, về phần nên làm thế nào, anh vẫn chưa nghĩ ra." Lâm Dật sờ cằm, nói:

"Nhưng mà một số kỹ thuật của bọn họ quả thực không tệ, nhưng phải xem bọn họ có nguyện ý cho hay không."

Kỷ Khuynh Nhan cầm một miếng dâu tây, bắt đầu ăn.

"Yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng bọn họ đã không còn đường lui."

"Tại sao lại khẳng định như vậy?"

"Bởi vì bọn họ không có năng lực để cá chết rách lưới với chúng ta." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Cá chết rồi, lưới cũng không hỏng."

"Cũng không thể nói như vậy, nếu như vò mẻ không sợ rơi, tuyên bố muốn rút công xưởng khỏi Trung Quốc cũng gây nên ảnh hưởng không nhỏ."

Kỷ Khuynh Nhan nhìn Lâm Dật, vẻ mặt khỏi phải nói là có bao nhiêu trộm gà.

Lâm Dật cảm thấy trong đầu nhỏ của cô nhất định còn có chuyện.

"Nếu như bọn họ đi thật thì chính là đang cho tập đoàn Lăng Vân cơ hội." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Tiếp nhận toàn bộ đất trống và công xưởng, còn có những công nhân kỹ thuật ở lại, tập hợp tất cả lại dưới trướng! Lấy năng lực chỉnh hợp của tập đoàn Lăng Vân, nhiều nhất hai năm, là có thể tạo thành một Tesla mới!"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment