Chương 1801: Không Có Quan Hệ Gì Với Chúng Tôi.
Chương 1801: Không Có Quan Hệ Gì Với Chúng Tôi.
"Được rồi, chúng ta sẽ đi qua đó."
Trần Khánh Phong cảm thấy có chút kỳ quái, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao lại không mang theo các giám đốc điều hành còn lại tới, mà mang theo một đám người trẻ tuổi đến?
Hơn nữa nhìn bộ dáng của bọn họ cũng không quá giống với nhân viên của tập đoàn, càng giống tới đây để du lịch hơn.
Nhưng bọn người Tiếu Băng lại không nghĩ nhiều như vậy, điều âm thầm chỉnh tâm trạng của mình.
Bởi vì không có ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhất định sẽ có người phải đổ máu.
Không đến nửa giờ, xe đã chạy đến cục quản lý kênh đào cục.
Lâm Dật phủi phủi bụi trên người, chỉnh sửa lại quần áo trên người một chút, nói:
"Tiếu Băng, Tùy Cường, hai người đi vào cùng tôi trước, những người khác chờ ở bên ngoài."
"Đã biết."
Sau khi lên tiếng, Tiếu Băng, Tùy Cường và Lâm Dật cùng nhau xuống xe.
Dưới sự dẫn đường của Trần Khánh Phong, bốn người cùng tiến vào cục quản lý.
Sau khi vào cửa, thì gặp người phụ trách cục quản lý, Ganole.
Anh ta là Phó tổng giám đốc của cục quản lý, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ nơi này cơ bản đều là anh ta phụ trách.
Người của cục quản lý phái ra người như này tiếp đãi, cũng coi là có thành ý.
"Ganole tiên sinh, vị này là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân, Lâm Dật, Lâm tiên sinh. Hôm nay ngài ấy tới đây là để xử lý chuyện xung đột kia." Trần Khánh Phong nói.
Ganole đưa tay về phía Lâm Dật, anh cũng đáp lại.
"Lâm tiên sinh, Cohen đang ở văn phòng, tôi sẽ gọi anh ta ra. Các người có thể nói chuyện với nhau về sự việc vừa rồi."
"Làm phiền rồi." Lâm Dật nói với vẻ mặt bình tĩnh:
"Nhưng người tôi muốn gặp không chỉ có anh ta, còn có tất cả người động thủ ngày đó, có thể kêu tất cả bọn họ đến đây không."
"Có thể, nhưng hôm xảy ra xung đột, có hơn hai mươi mấy người, nếu như gọi toàn bộ người tới, khả năng sẽ không tiện nói chuyện."
Lời nói của Ganole không phải là muốn làm qua loa lấy lệ với Lâm Dật, cũng không phải không phối hợp, bởi vì đúng là đạo lý như thế.
"Không sao cả, gọi tất cả đến là được."
"Tôi hiện tại sẽ đi liên lạc một chút, nhưng mà phải mất một khoảng thời gian, các người cần chờ thêm một lát."
"Không có việc gì, không vội."
Ganole làm một tư thế mời, đưa bốn người Lâm Dật tới phòng họp, sau đó liền rời đi.
Trong phòng họp, bốn người tìm vị trí rồi ngồi xuống.
Lâm Dật nhắm mắt dưỡng thần tựa lưng vào ghế ngồi, không nói câu nào, không có ai biết trong lòng của anh đang suy nghĩ gì.
Chỉ cảm thấy một cỗ khí tức u ám đập vào mặt.
Trần Khánh Phong bên cạnh liếc mắt nhìn Lâm Dật, trong lòng sinh ra một loại dự cảm xấu.
Người tên là Lâm Dật này thực sự sẽ dùng phương thức hòa bình để giải quyết vấn đề sao?
Tại sao tâm tình của anh ấy lại không thích hợp như thế?
Khoảng hai mươi mấy phút trôi qua, bên ngoài phòng họp vang lên tiếng bước chân ồn ào, và tiếng nói chuyện hùng hổ.
Ngay sau đó, cửa phòng họp bị đẩy ra, Ganole mang theo một đám người đi vào từ bên ngoài.
Bên cạnh anh là một người đàn ông để râu quai nón mặc đồng phục màu nâu nhạt.
Tên của anh ta là gọi Cohen, là người phụ trách chỗ bảo vệ.
Mấy người đứng phía sau anh ta cũng giống như anh ta, đều mặc đồng phục màu nâu nhạt, cách ăn mặc lôi thôi lếch thếch.
Sau khi vào cửa, Cohen liền thấy Lâm Dật, nói chuyện ồm ồm:
"Người Hoa này tìm tôi sao?"
"Đúng vậy, anh ấy là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân, Lâm Dật, Lâm tiên sinh, muốn làm rõ chuyện xảy ra hôm trước."
"Còn có cái gì mà làm rõ, trên thuyền có đồ không sạch sẽ, chúng tôi phụ trách kiểm tra, đây là chuyện rất bình thường."
Lâm Dật ngẩng đầu, nhìn Cohen, cũng không hề tức giận, ngược lại còn mang theo ý cười nhè nhẹ.
"Ngồi đi, chúng ta chậm rãi trò chuyện."
Hai mươi mấy người lần lượt ngồi xuống, bởi vì ghế không đủ, nên mấy người còn lại phải đứng ở phía sau.
"Bởi vì việc này sẽ dính đến một số tranh chấp, cho nên tôi sẽ ghi hình lại cuộc trò chuyện kế tiếp, không có vấn đề gì chứ."
"Đương nhiên là không có vấn đề." Ganole rất phối hợp: "Chúng tôi đồng ý."
Lâm Dật đưa di động cho Tiếu Băng, sau đó nói bên tai cô vài câu, người kia gật gật đầu, phụ trách công việc ghi hình.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất mọi chuyện, Lâm Dật đổi tư thế, nhìn người đối diện rồi nói:
"Tôi muốn biết, rốt cuộc là vì nguyên nhân mà khiến cho các người ra tay đánh nhân viên của tập đoàn tôi?"
"Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, chẳng lẽ anh nghe không hiểu lời nói của tôi?" Cohen bắt chéo hai chân, nói:
"Trên thuyền của các người có đồ không sạch sẽ, chúng tôi muốn tiến hành kiểm tra, nhưng các ngươi người không cho, tôi mới dùng phương pháp cưỡng chế."
"Từ một tháng trước, hàng của thuyền bọn tôi đã đến kênh đào Panama, tại sao đến bây giờ mới phát hiện vấn đề?" Lâm Dật nói:
"Nếu như thật sự có vấn đề, hẳn là phải phát hiện từ rất sớm mới đúng."
"Tôi cũng không rõ ràng chuyện này, trên thuyền là hàng của công ty các người. Tôi cảm thấy anh cần phải tìm nguyên nhân từ trên người mình, mà không phải đến chất vấn tôi."
"A ~ "
Lâm Dật cười một tiếng, "Anh đúng là rất ngông cuồng, tôi tự mình ngồi ở đây, còn dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với tôi?"
Khí tràng mạnh mẽ của Lâm Dật trong nháy mắt lập tức áp chế Cohen, vẻ mặt anh ta cũng trở nên bất an.
"Những lời tôi nói đều thật, chỉ là làm việc dựa theo quy định."
"Tôi biết anh làm việc theo quy định, nhưng cho dù xảy ra xung đột, cũng không đến mức đánh người thành như vậy đi." Lâm Dật nhàn nhạt nói:
"Tôi cũng không cho rằng, xung đột đơn giản như vậy mà có thể tạo thành thương tổn."
"Ai bảo bọn họ không nghe lời." Cohen nhún vai, nói:
"Không nghe lời đương nhiên là phải đánh. Tôi muốn để bọn cho bọn họ khuất phục, đây không phải là Trung Quốc, không phải là nơi cho các người giương oai."
"Xin chú ý thái độ nói chuyện của anh!" Trần Khánh Phong nói.
"Thái độ của tôi có vấn đề gì sao? Người Hoa các người có phải là quá nhạy cảm rồi hay không?" Biểu lộ của Cohen trở nên khoa trương:
"Hơn nữa tôi cảm thấy, lúc đó cũng không dùng bao nhiêu sức lực mà người đã bị đánh ngã, có lẽ không phải nguyên nhân của chúng tôi, mà là tố chất thân thể của người Hoa quá yếu."
"Anh!"
"Được rồi, không cần thiết phải tức giận."
Lâm Dật kéo Trần Khánh Phong lại, nửa cúi đầu, chậm rãi nói:
"Ngọn nguồn của vấn đề nằm ở chỗ có người nói hàng của bọn tôi có vấn đề, nhưng tôi muốn biết tin tức này là từ đâu."
"Tôi đây cũng không biết." Cohen nhún vai, "Sau khi nhận tố cáo thì tôi liền dẫn người tới, chỉ đơn giản như vậy."
"Cho nên ý của anh là, chuyện này không có quan hệ gì với các người, đúng không?" Lâm Dật cười hỏi.
"Đương nhiên, chúng tôi chỉ làm việc dựa theo quy tắc, là người của các người phản kháng trước, bị đánh cũng là nên, có quan hệ gì với tôi?" Cohen nói:
"Tôi cảm thấy ở thời điểm này, các người vẫn nên trở về rèn luyện lại thân thể đi thì hơn. Nếu không thì không cần đến nước ngoài để làm ăn, nơi này không thích hợp với các người."
"Ha ha. . ."
Lời nói của Cohen đưa tới tiếng cười vang.
Nhưng vẻ mặt của Lâm Dật lại càng âm trầm.
------
Dịch: MBMH Translate