Chương 1800: Hành Động Săn Giết.
Chương 1800: Hành Động Săn Giết.
Đi quãng đường dài hơn 20 giờ dài dằng dặc, máy bay hạ cánh tại thủ đô Panama thành phố Panama.
Ở bên cạnh sân bay, có rất nhiều công ty thuê xe, Lâm Dật thuê hai chiếc Lục Tuần, lái về phía bệnh viện tốt nhất Thái Bình Dương ở thành phố Panama.
Lúc Lâm Dật đi vào cửa bệnh viện, Vương Nam đã chờ anh ở chỗ này.
Tuy cực ít về công ty, nhưng bởi vì Kỳ Hiển Chiêu, Lâm Dật vẫn còn chút ấn tượng đối với Vương Nam.
"Lâm tổng, ngài đã tới."
"Tình huống của lão Kỳ thế nào rồi."
"Bác sĩ nói đã ổn định lại, sau này chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt thì sẽ không có vấn đề, nhưng bác sĩ lại không nói cụ thể cần bao lâu thời gian để khôi phục."
Sắc mặt của Lâm Dật âm trầm đáng sợ, cho dù bầu trời hết sức sáng sủa, nhưng trong mắt Vương Nam thì thật giống như là trời u ám.
Tới công ty thời gian dài như vậy, còn là lần đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc lộ ra vẻ mặt như vậy.
"Mang tôi đi xem một chút."
"Lâm tổng đi theo tôi."
Dưới sự dẫn đường của Vương Nam, một hàng người đi tới phòng bệnh cao cấp.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Lâm Dật nhìn thấy Kỳ Hiển Chiêu nằm ở trên giường, trên đầu quấn một vòng băng gạc thật dày.
Ngoài đó ra, chân và tay của anh đều bị treo lên, hiển nhiên đều bị thương, nhẹ nhất đều là gãy xương.
Ở xung quanh anh là hơn mười người bác sĩ, có bác sĩ trong nước, cũng có bác sĩ mà Lâm Dật điều tới từ Mỹ, đều đang làm kiểm tra cho Kỳ Hiển Chiêu.
"Lâm, Lâm tổng."
Nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, Kỳ Hiển Chiêu chật vật đáp lại một tiếng.
Trong lòng Lâm Dật lộp bộp một chút, giống như bị người cầm đao đâm một nhát vậy.
Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện là hai đại công thần của tập đoàn Lăng Vân.
Bọn họ theo Lâm Dật bắt đầu từ con số không, đưa tập đoàn Lăng Vân tới bộ dáng ngày hôm nay.
Trong này, công lao của Kỳ Hiển Chiêu càng là hàng đầu, không thể bỏ qua.
Nếu như không có anh ấy cũng sẽ không có tập đoàn Lăng Vân ngày này.
Hà Viện Viện có vị trí rất quan trọng trong lòng Lâm Dật, nhưng Kỳ Hiển Chiêu thì sao.
"Lão đại. . ."
Dư Tư Dĩnh ở bên cạnh, lặng lẽ kéo tay áo Lâm Dật.
Tình trạng của anh ấy không đúng lắm, cảm giác như hổ ăn người vậy.
Lâm Dật hít sâu một cái, đi về phía Kỳ Hiển Chiêu.
"Anh khoan lại nói gì, tôi xem tình huống hiện tại của anh đã."
Lâm Dật quay đầu, nhìn mấy bác sĩ còn lại.
"Đưa tất cả báo cáo kiểm tra cho tôi xem một chút."
Những bác sĩ khác đều rất nghe lời, đưa báo cáo kiểm tra mới nhất tới.
Không nhìn không biết, sau khi xem xong, thân thể Lâm Dật đều run lên.
Trên người có sáu chỗ gãy xương, thương tổn nghiêm trọng nhất là ở trên đầu, bây giờ còn có cục máu ở bên trong.
Không hề giống với xung đột bình thường, đây là muốn đánh chết người.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Dật không đúng, Kỳ Hiển Chiêu nhếch miệng cười một tiếng.
"Lâm tổng, bác sĩ nói tôi không có việc gì, chỉ cần dưỡng một khoảng thời gian là có thể khôi phục."
Lâm Dật cắn răng, áp chế tất cả lửa giận sắp phun trào xuống.
"Vất vả cho anh rồi, tôi sẽ báo lại mối thù này cho anh!"
"Lâm tổng, anh đừng kích động, trong này có lẽ có chút hiểu lầm, chúng ta nên lấy việc làm ăn làm chủ."
"Anh không cần quan tâm đến việc này, hiện tại tình huống của anh coi như là ổn định, tôi sẽ sắp xếp cho anh về nước trị liệu."
"Cảm ơn Lâm tổng."
Lâm Dật thở ra một hơi, "Anh đừng nói gì cả, nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi sẽ sắp xếp chuyện phía sau."
Kỳ Hiển Chiêu gật gật đầu, sau đó dưới sự sắp xếp của y tá, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Tiếu Băng lặng lẽ nhìn Lâm Dật, đây là lần thứ nhất, cô nhìn thấy trên mặt Lâm Dật lộ sự tức giận như này.
Thế mà ngay cả tâm tình của mình đều không khống chế nổi.
Bình thường anh ấy không phải là như này.
Một ngày tiếp theo, Lâm Dật không làm gì cả, vẫn luôn bận rộn chuyện đưa Kỳ Hiển Chiêu về nước.
Để bảo đảm sự an toàn tuyệt đối cho anh, đưa tất cả thiết bị chữa bệnh hơn 4 triệu lên máy bay.
Đồng thời thông báo cho Lý Sở Hàm và Miêu Quốc Phong chuẩn bị công tác tiếp đãi chu đáo.
Mà trong lúc này, Hà Viện Viện đã gọi hai mươi cuộc điện thoại tới không ngừng, thậm chí còn muốn tự mình chạy tới.
Bởi vì trong toàn bộ tập đoàn Lăng Vân, ngoại trừ Lâm Dật ra thì quan hệ giữa cô và Kỳ Hiển Chiêu là gần gũi nhất.
Xảy ra chuyện như vậy, cô không nhịn được.
Nhưng mà Lâm Dật không để cho cô đến, tình huống bên này có chút phức tạp, cô tới sẽ chỉ thêm phiền.
Cho dù người không có tới, nhưng điện thoại cứ gọi không ngừng, nội dung đều không khác nhau là mấy, đều muốn Lâm Dật mau chóng tìm được người động thủ, sau đó đánh cho một trận!
Không chỉ có Hà Viện Viện, ngay cả Kỷ Khuynh Nhan cũng rất tức giận.
Hy vọng Lâm Dật có thể nhanh chóng tìm được những người kia, rồi dạy dỗ cho bọn họ một trận.
Một ngày trôi qua, Lâm Dật đã xử lý tốt tất cả chuyện của Kỳ Hiển Chiêu, cũng thành công đưa anh lên máy bay.
Mà từ chỗ của Vương Nam, Lâm Dật biết được thêm càng nhiều tin tức.
Người bị thương không chỉ có Kỳ Hiển Chiêu, mà còn có công nhân bốc vác bên người, chỉ là bọn họ đã bị bắt đi, cảnh ngộ cũng vô cùng kém.
Sau khi đưa Kỳ Hiển Chiêu lên máy bay, Tiếu Băng hỏi:
"Anh Lâm, chúng ta ra tay từ chỗ nào đây?"
"Đi đến Đại Sứ Quán một chuyện trước, việc này là xảy ra mâu thuẫn với quan chức Panama. Chúng ta lấy thân phận cá nhân, đi tìm bọn họ lấy lời giải thích nhất định là không được, phải có người của chính phủ đi cùng mới được."
"Được."
Một hàng chín người lái xe đi tới Đại Sứ quán.
Lâm Dật tìm được người phụ trách Trương Thư Bình, cũng giới thiệu quan hệ giữa mình và Lương Nhược Hư.
Người kia vô cùng nhiệt tình tiếp đãi chín người, sau đó phái thư ký của mình là Trần Khánh Phong ra, đi theo Lâm Dật xử lý chuyện này.
"Lâm tổng, tôi cô cùng hiểu tâm trạng của ngài khi xảy ra chuyện như vậy, nhưng tôi hi vọng ngài có tỉnh táo để xử lý việc này."
"Tôi biết, tôi cũng không phải là con nít, biết nên xử lý loại chuyện này như thế nào."
Nghe thấy Lâm Dật nói như vậy, bọn người Tiếu Băng có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Anh càng nói như vậy, thì càng nói rõ anh sẽ dùng bạo lực xử lý chuyện này.
"Anh có thể nghĩ như vậy thì quá tốt rồi."
Trần Khánh Phong vẫn không rõ ràng lắm, cũng không nghĩ đến những phương diện khác, lại tiếp tục nói:
"Việc này xảy ra vào buổi sáng hôm trước, người của cục quản lý kênh đào muốn kiểm tra hàng của tập đoàn Lăng Vân, sau đó xảy ra xung đột."
Lâm Dật gật gật đầu, lạnh nhạt nói:
"Tôi biết việc này, chủ yếu là muốn biết rõ, người xảy ra xung đột với nhân viên của tập đoàn chúng tôi là người nào, hoặc là bộ phận cụ thể nào."
"Người xảy ra xung đột là người của cục quản lý bảo vệ. Bọn họ nhận được tin tức, nói trên thuyền hàng của các người có chứa hàng cấm, cần đưa đến chỗ chỉ định để điều tra, sau đó mới có thể tiến hành dỡ hàng. Kỳ tổng không đồng ý với cách làm của bọn họ, sau đó hai bên đã xảy ra xung đột."
"Tôi nói chuyện này với người của cục bảo vệ, có được không?"
"Đương nhiên là có thể." Trần Khánh Phong thản nhiên nói:
"Sai khi xảy ra chuyện, chúng tôi đã trình lên các cơ quan liên quan, nói sẽ nghiêm túc điều tra việc này. Bên phía bọn họ cũng đáp lại là sẽ phối hợp với điều tra của chúng tôi, hiện tại đi qua là có thể gặp bọn họ."
Lâm Dật mỉm cười, rất có phong độ thân sĩ, nói:
"Vậy làm phiền anh dẫn chúng tôi qua đó."
------
Dịch: MBMH Translate