Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1808 - Chương 1806: Chuyện Không Thể Cho Ai Biết.

Chương 1806: Chuyện Không Thể Cho Ai Biết.
Chương 1806: Chuyện Không Thể Cho Ai Biết.
Chương 1806: Chuyện Không Thể Cho Ai Biết.




"Con lấy được số liệu cốt lõi của Tesla?"

Thẩm Thục Nghi đang đắp mặt nạ, bỗng ngồi dậy từ trên ghế số pha, khiến cho Lương Tồn Hiếu bên cạnh giật nảy mình.

"Việc này nháo lớn như thế, không phải một câu xin lỗi là có thể giải quyết, đánh người đánh mặt, mắng người chửi xéo, đây là chuyện mà con thích làm nhất, dì Thẩm hẳn là cũng biết." Lâm Dật cười hì hì:

"Nhưng mà đề nghị của con là, sau khi lấy được những tài liệu này cần nhanh chóng đưa vào sử dụng. Người Tesla cũng không phải là người ngu, chắc sẽ không nguyện ý giao những tài liệu này ra. Con nghĩ phía sau bọn họ, hẳn là còn phát triển nghiên cứu kỹ thuật mới, chờ qua một hai năm thì những vật này không được tính là kỹ thuật trọng tâm nữa, cho nên cần phải nhanh chóng sử dụng."

"Dì còn chưa nói muốn những vật này đâu?" Thẩm Thục Nghi nói:

"Tập đoàn Lăng Vân đã là xí nghiệp chất bán dẫn lớn nhất Trung Quốc, xe chạy bằng điện lại là sản nghiệp tương lai của tập đoàn Triều Dương, phối hợp với năng lực chỉnh hợp mạnh mẽ của tập đoàn Lăng Vân, hiện tại là lúc cho các con nhập cuộc vào cuộc đua xe chạy bằng điện."

Lâm Dật dừng một chút, Thẩm Thục Nghi nói như thế khiến cho anh cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ một chút, lại hợp tình hợp lý.

"Ngành nghề xe chạy bằng điện đang tranh nhau đến bể đầu chảy máu, có nhiều lão đại đang chơi như vậy. Nếu như con tham gia vào, nhất định là đánh không lại bọn họ, nhất định phải là nhân vật cấp bậc Định Hải Thần Châm như dì Thẩm đây đến thao tác việc này. Nhân vật nhỏ giống như con thì ở bên cạnh nhìn xem náo nhiệt là được rồi."

"Tiểu tử con. . ." Thẩm Thục Nghi vừa cười vừa nói:

"Ngày mai dì sẽ gọi người liên lạc với người của công ty của các con, lấy những kỹ thuật này về."

"Được."

Nói xong chuyện chính, Lâm Dật cúp điện thoại.

Thời gian không còn sớm, không nên quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Thẩm Thục Nghi.

Mà sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thục Nghi ngồi ở trên ghế salon, một mình ngẩn người một hồi lâu.

Tiểu tử Lâm Dật này quá gà tặc, đoán chừng đã bố cục chuyện này từ hơn một năm trước.

Đầu tiên là để cho mình đầu tư vào hạng mục máy quang khắc của bọn họ.

Sau đó lại đưa công nghiệp nặng và kỹ thuật cốt lõi của Mitsui cho mình.

Hiện tại lại lấy kỹ thuật Tesla về, rồi tặng không.

Thẩm Thục Nghi dở khóc dở cười đỡ trán, ăn người ta miệng ngắn, bắt người ta tay ngắn, đây là muốn mình không thể từ chối hai tiếng mẹ vợ này sao.

. . .

Cúp điện thoại của Thẩm Thục Nghi, Lâm Dật cũng cảm thấy có chút đau đầu.

Nói chuyện với người thông minh thật sự là quà mệt mỏi.

Đưa kỹ thuật Tesla cho bà, thế mà còn do dự một hồi, thậm chí còn muốn từ chối mình.

Lâm Dật đoán được, Thẩm Thục Nghi có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình.

Đấu trí đấu dũng với mẹ vợ tương lai đúng thật là một chuyện nhọc lòng.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, đám người Tiếu Băng tới phòng của Lâm Dật, không bao lâu sau, đồ ăn mà bọn họ gọi cũng được đưa tới, vô cùng phong phú.

"Anh Lâm, thù đã báo, tiếp theo nên làm gì đây?"

"Hàng của tôi vẫn đang còn ở bên này, chờ sau khi tôi xử lý xong vấn đề hàng hóa thì chúng ta sẽ trở về."

Lâm Dật cắt một miếng bò bít tết, vừa ăn vừa nói.

"Phía sau cũng không có việc gì, nếu như trong nhà các người có việc thì cứ về trước, không cần ở lại đây đâu."

"Như vậy sao được, chúng ta đều là người tổ một, cùng nhau đến thì phải cùng nhau rời đi." Triệu Vân Hổ nói.

"Các người thật sự là không sợ chết, đều cùng tôi giết người, lại còn không đi."

"Nếu như chút nghĩa khí ấy mà cũng không có, thì không xứng ở lại tổ một." Tổ viên Thiệu Kiếm Phong nói.

"Không cần nói nữa, có thể chiêu mộ các người đến tổ một cũng là vinh hạnh của tôi, nâng ly!"

"Cạn ly!"

Mọi người nâng chén, khí thế hừng hực.

Đông đông đông _ _

Ngay tại lúc mấy người đang uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Cửa phòng bị gõ dồn dập, nhưng còn không đợi Chu Lương mở cửa thì cửa phòng đã bị phá hư.

Hai mươi mấy cảnh sát xông vào từ bên ngoài, bao vây bọn người Lâm Dật lại, cũng cầm súng nhắm ngay đầu của bọn họ.

Mấy người đều ngồi trên ghế, không có bất kỳ động tác dư thừa nào.

Luận về đơn đả độc đấu, những người này cùng tiến lên khả năng đều không phải là đối thủ của một trong số bọn họ. Nhưng trên tay của bọn họ có súng, tình huống lại không thể giống nhau.

Mấy thứ như viên đạn này không phải là thứ có thể đùa giỡn.

"Các người muốn làm gì? Chúng tôi ăn cơm cũng phạm pháp sao?" Lâm Dật nói.

"Bên trong thành phố xảy ra vụ án giết người liên tiếp, tôi nghi ngờ anh là hung thủ, xin đi theo chúng tôi một chuyến."

"Được, tôi là thương nhân hợp pháp, nếu các người đã hoài nghi đến trên đầu tôi, tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra." Lâm Dật khách khí nói:

"Nhưng mời các người bỏ súng xuống, hành động như vậy sẽ dọa sợ công nhân viên của tôi, nếu không lát nữa bọn họ sẽ không có cách nào làm việc."

Nhìn thấy Lâm Dật phối hợp giơ tay lên như thế, cảnh sát dẫn đầu còng tay anh lại, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy như này sẽ không gặp nguy hiểm nữa.

Bọn người Tiếu Băng ngồi ở bên cạnh đều không có bất cứ hành động gì.

Bởi vì họ không biết Lâm Dật muốn làm gì, hơn nữa anh cũng không đưa ra mệnh lệnh nào, ra tay mù quáng khẳng định không phải là hành động sáng suốt.

Lâm Dật nháy mắt ra hiệu cho bọn người Tiếu Băng, nói cho bọn họ rằng cứ an tâm, không phải vội.

Tám người đều rất nghe lời, không nhúc nhích, cứ nhìn Lâm Dật bị cảnh sát mang đi như vậy.

"Lão đại rốt cuộc là muốn làm gì? Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu." Thiệu Kiếm Phong thầm nói.

"Tôi cảm thấy anh ấy hình như đã tính đến một bước này." Triệu Vân Hổ nói:

"Bởi vì anh ấy rất phối hợp với đối phương, không có bất kỳ dị nghị gì, hơn nữa còn nói chúng ta là nhân viên của anh ấy, rõ ràng chính là để làm giảm sự đề phòng của cảnh sát, bảo vệ chúng ta."

Tiếu Băng gật gật đầu, nghiêm túc nói:

"Anh Lâm đúng là một người như vậy, thà rằng chính mình gặp nguy hiểm, cũng sẽ không để người bên cạnh bị thương."

"Chẳng lẽ anh ấy bán chính mình để đổi lấy bình an của chúng ta?" Chu Lương kích động nói:

"Không được, tôi phải qua đó nhìn một chút."

"Ngừng ngừng ngừng, các người đều bình tĩnh một chút." Dư Tư Dĩnh nói:

"Anh cho rằng đây là tình tiết trong tiểu thuyết sao, loại tình tiết máu chó xả thân vì nghĩa này không có khả năng xảy ra ở trên người lão đại."

"Là có ý gì? Có thể nói rõ một chút không?"

"Tôi đoán là trước khi lão đại động thủ, đã dự liệu được chuyện ngày hôm nay. Tôi đoán anh ấy có chuẩn bị phía sau, nếu không không có khả năng chẳng kiêng nể gì như vậy."

"Chị Dĩnh nói rất đúng." La Kỳ suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Anh Lâm nhất định là có chuẩn bị phía sau, chỉ là chúng ta còn không biết, mọi người không cần gấp, chậm rãi chờ tin tức đi."

"Tôi tán thành cách nói của chị Dĩnh và Kỳ Kỳ." Tiếu Băng nói:

"Anh Lâm muốn tiền có tiền, muốn phụ nữ có phụ nữ, muốn địa vị có địa vị, mà lại anh ấy mới hơn hai mươi tuổi, còn có cuộc sống rất tốt đang chờ anh ấy, không có khả năng làm chuyện chịu chết như này, hẳn là còn có chuẩn bị phía sau."

Nghe xong ba người phân tích, 5 người đàn ông đều đồng loạt nhìn về phía các cô.

"Đây là ánh mắt gì? Chẳng lẽ là chúng tôi phân tích không đúng sao?" Dư Tư Dĩnh nói.

"Tôi có chút buồn bực, từ sau khi kết thúc huấn luyện thử, chúng ta đều là lần đầu tiên nhìn thấy tổ trưởng, tại sao ba người lại hiểu rõ anh ấy như vậy?" Trương Siêu Việt nói:

"Chẳng lẽ giữa ba người và tổ trưởng còn có chuyện không thể cho ai biết?"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment