Chương 1807: Các Người Không Trừng Trị Được Tôi.
Chương 1807: Các Người Không Trừng Trị Được Tôi.
"Chúng tôi còn ước gì như vậy chứ, nhưng anh Lâm không phản ứng chúng tôi." Tiếu Băng nói.
"Muốn trách thì trách chị dâu lớn lên quá xinh đẹp, chúng tôi không có một cơ hội nhỏ nhoi nào, ai..." La Kỳ nói.
"Ai ai ai, nói như vậy thì quá đáng." Chu Lương nói:
"Tỉ lệ nam nữ Trung Quốc vốn đã không cân đối, các người còn hung hăng nhào vào người lão đại, khiến cho mấy thứ lưu manh như chúng tôi đây làm sao chịu nổi a."
"Các người nên tìm nguyên nhân trên tướng mạo của mình đi." Tiếu Băng nói: "Phụ nữ đều là động vật nhìn mặt."
"Ngừng ngừng ngừng..." Tùy Cường nói:
"Các người có phải là đi lệch vấn đề rồi hay không, lão đại bị người ta mang đi, chúng ta còn ở đây phân tích việc này."
"Tôi cảm thấy vẫn nên yên lặng quan sát thì hơn, nhìn xem tình huống như thế nào đã. Nếu như ra tay lung tung, nói không chừng sẽ làm hỏng kế hoạch của lão đại." Dư Tư Dĩnh nói:
"Ít nhất hiện tại, chúng ta đang an toàn, có thể đi lại, xem có thể nghe ngóng được chút tin tức liên quan nào hay không."
Mọi người rơi vào trầm tư, Triệu Vân Hổ nói:
"Nếu như chúng ta đều nghĩ sai về chuyện này, sau đó thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?"
Dư Tư Dĩnh nhún vai, "Vậy thì không có biện pháp, chỉ có thể nói thật với Lưu lão đại, lấy sức ảnh hưởng của lão đại tại Trung Quốc và giới tài chính, vấn đề chưa đủ lớn. Nhưng tôi cảm thấy khả năng này cực kỳ nhỏ, bằng không anh ấy cũng không thể trở thành tổ trưởng tổ một."
"Tôi tán thành cách nói của chị Dĩnh, suy luận này không được thành lập." La Kỳ nói:
"Hiện tại chuyện phải làm chính là sử dụng thân phận của mình, cố gắng đi tìm hiểu tin tức, về phần chuyện còn lại, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước."
"Đi thôi, đừng ngồi ở đây nữa, đi ra xem một chút."
Tùy Cường lên tiếng, mọi người ào ào đứng dậy, lần lượt đi ra khỏi phòng Lâm Dật.
...
Cùng lúc đó, Lâm Dật bị mang tới xe cảnh sát, sáu cảnh sát vây anh vào giữa.
Cả đám đều hung thần ác sát, không chỉ không nói một câu, ngay cả vẻ mặt cũng không có chút cảm xúc nào.
Tựa như muốn ăn thịt người.
Lâm Dật cảm thấy hình ảnh như vậy đúng là thú vị.
Bình thường đều là mình ra ngoài bắt người, giờ thì hay rồi, lại bị người ta bắt.
Bắt gà nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị gà bắt lại.
Thành Panama không là tính lớn, hơn nửa giờ sau, Lâm Dật được đưa tới sở cảnh sát.
Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, Lâm Dật dự đoán ở trong lòng một chút, thời gian còn chưa tới, khả năng còn phải chờ một hồi.
Đến sở cảnh sát, Lâm Dật bị thô bạo dẫn tới phòng thẩm vấn.
Sau đó tay chân bị còng lại, không thể nhúc nhích.
Môi trường phòng thẩm vấn khiến cho Lâm Dật có chút không biết nói thế nào, không có cách nào so với phân cục.
Lâm Dật thử hoạt động thân thể một chút, cảm thấy chất lượng ghế thẩm vấn ở mức trung bình, thoáng dùng chút sức lực là có thể tránh khỏi.
Nhưng nếu như làm như thế, thì không khác nào là muốn chết.
Qua một vòng bắn phá, mình không chết cũng thành tàn phế.
Két két _ _
Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, một cảnh sát hơi lớn tuổi đi vào từ bên ngoài với vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi nhìn thấy anh, người còn lại đều lộ ra vẻ mặt tôn kính.
Lâm Dật liếc mắt nhìn người đàn ông tiến đến, trên ngực có chức vị và tên của anh ta.
Ivan · Ernst Gere, chức vị là cảnh sát trưởng.
Sau khi đi vào, Ivan nhìn Lâm Dật, sau đó ngồi xuống trước mặt anh, nói:
"Tôi đã điều tra rõ lai lịch của anh, chủ tịch tập đoàn Lăng Vân Trung Hải." Ivan mở văn kiện trên tay ra, trong ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích, nói:
"Nghe nói anh rất có danh tiếng tại Trung Quốc?"
"Khách sáo rồi, toàn bộ đều nhờ có bạn bè giúp đỡ." Lâm Dật cười ha hả nói.
"Xin anh điều chỉnh thái độ của mình, anh bây giờ là người có hiềm nghi." Ivan lạnh mặt nói.
Bởi vì thái độ của Lâm Dật làm cho anh ta thấy rất khó chịu.
Nơi này là địa bàn của mình, không ai dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện cả.
"Tốt, có gì muốn hỏi thì anh cứ nói thẳng."
"Tôi muốn biết, tối hôm qua, anh đã làm gì."
"Tôi ở trong đại sứ quán, nói chuyện với mấy nhân viên người Hoa chúng tôi." Lâm Dật bình tĩnh trả lời.
Lâm Dật đã sớm đánh tiếng về chuyện này, Trương Thư Bình sẽ giúp mình làm chứng.
Có lẽ dạng chứng cứ ngoại phạm này có chút yếu ớt, nhưng quá trình này nhất định là phải có.
"Tôi cảm thấy đây không thể coi là chứng cứ ngoại phạm." Ivan nói:
"Các người đều là người Hoa, anh ta đương nhiên sẽ giúp đỡ anh, chứng cứ ngoại phạm này không được chấp nhận."
"Vậy thì không có biện pháp, đêm qua chúng tôi đúng là ở cùng một chỗ."
"Tối hôm qua, tại Panama xảy ra vụ án giết người liên tiếp, tổng cộng có 28 người bị giết, chuyện này không phải là anh làm."
"Không phải, các người nghi oan tôi rồi."
"Nhưng mấy ngày trước, người của công ty các người xảy ra xung đột với người của cục quản lý, 27 người trong đó đều là người của cục quản lý, cũng đều là người xảy ra xung đột với người của công ty anh. Tôi cảm thấy, anh có động cơ giết người." Ivan nói.
"Nhưng còn có một người, không có quan hệ với chúng tôi, chuyện này các người định giải thích như thế nào?"
"Một người bị giết khác, là đồng bạn của một người trong đó, anh thuận tay nên giết luôn."
"Làm sao có thể chứ." Lâm Dật ung dung nói:
"Xin các người thẩm tra đối chiếu thời gian tử vong một chút, chẳng lẽ tôi có thuật phân thân sao? Đạo lý dễ hiểu như vậy, chẳng lẽ cũng không nghĩ đến sao?"
Ba!
Ivan không thể nhịn được nữa, vỗ bàn đứng dậy!
"Chú ý thái độ nói chuyện anh, đừng ép chúng tôi dùng thủ đoạn mạnh!"
"Anh dùng thủ đoạn gì cũng không đáng kể đối với tôi." Lâm Dật nhìn Ivan, thản nhiên nói:
"Nhưng trước khi động thủ, xin các người điều tra kỹ thân phận của tôi một chút. Đương nhiên, nếu như anh cảm thấy sau khi động thủ với tôi thì có thể bình an vô sự thì có thể tùy tiện động thủ, nếu không thì tôi cũng không biết kết cục của các người sẽ như thế nào đâu."
"Anh!"
Ivan tức giận dậm chân, nhưng lại không thể làm gì.
Bởi vì anh ta nói rất có lý, mình có thể xem xét anh ta, nhưng lại không thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ, như này sẽ mang đến phiền phức cho mình.
"Không cần tức giận lớn như vậy, Trung Quốc chúng tôi có câu nói, nóng giận hại đến thân thể, làm công việc này cũng không kiếm được mấy đồng tiền, chọc tức thân thể sẽ không tốt."
"Anh không thừa nhận cũng không sao, tôi có 10 ngàn loại phương pháp để đối phó anh! Để cho anh thấy rõ sự lợi hại của chúng tôi!"
"Chậc chậc chậc, quá dọa người mà."
"Cho nên anh tốt nhất nên nói hết sự thật ra, nếu không anh rất khó đi ra từ chỗ này của chúng tôi!"
Lâm Dật giang tay ra, nói với vẻ không sợ hãi:
"Đã nói với anh rồi, việc này không liên quan tới tôi, sao lại không tin chứ."
Ivan lạnh mặt, lửa giận dường như đang cháy hừng hực ở trên người anh ta!
"Bắt anh ta nhốt vào cho tôi!"
"Vâng!"
Dưới mệnh lệnh của Ivan, hai cảnh sát đi tới, mở trói buộc cho Lâm Dật rồi đem đi.
Nhưng lúc đi qua Ivan, Lâm Dật nhỏ giọng nói:
"Anh dùng loại thái độ này điều tra tôi cũng vô dụng, nói thật cho anh biết đi, người chính là tôi giết. Nhưng anh không có chứng cứ, cho nên, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, các người không thể trừng trị được tôi."
------
Dịch: MBMH Translate