Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1810 - Chương 1808: Quy Định Của Ngục Giam Số 7.

Chương 1808: Quy Định Của Ngục Giam Số 7.
Chương 1808: Quy Định Của Ngục Giam Số 7.
Chương 1808: Quy Định Của Ngục Giam Số 7.




Lời nói của Lâm Dật khiến cho hai tay Ivan run lên.

Bời vì tức giận nên cơ thịt trên mặt anh ta đều rung động theo!

"Bắt anh ta đến ngục giam số 7 cho tôi!"

Nghe thấy mấy chữ ngục giam số bảy, cảnh sát phụ trách áp giải Lâm Dật đều ngây ngẩn cả người.

Vẻ mặt đều không dễ nhìn lắm, giống như nghe được chuyện gì đó rất là kinh khủng.

"Ivan tiên sinh, ngục giam số 7 đều giam giữ phạm nhân tội ác tày trời, anh ta hiện tại là người có hiềm nghi, đưa tới đó không thích hợp lắm?"

"Có cái gì mà không thích hợp!" Ivan lớn tiếng gầm lên:

"Anh ta giết nhiều người như vậy, không có nơi nào thích hợp với anh ta hơn ngục giam số bảy!"

"Đã biết, sẽ đưa anh ta qua đó ngay."

Dưới mệnh lệnh của Ivan, Lâm Dật bị mang đi.

Nhưng trong quá trình này, hai cảnh sát không còn hung thần ác sát nữa, mà nói với anh bằng giọng điệu ôn hòa:

"Anh có thể để lại di ngôn, sau khi tiến vào ngục giam số bảy, tôi không cho rằng anhi có thể sống quá một tuần lễ."

Lâm Dật hiểu rõ quy tắc ngầm nơi này, bình tĩnh nói:

"Anh nói là, ngục giam số bảy là nơi vào mà không ra được?"

"Chính là ý đó, chỗ đó đều là tội phạm ngoài vòng pháp luật. Bọn họ vô cùng có tiền, có thể làm bất cứ chuyện gì. Tôi biết anh rất lợi hại, còn rất có tiền, nhưng ở trong ngục giam số bảy, có rất nhiều người có tiền hơn anh, không sợ cái gì cả. Ngay cả chúng tôi, cũng không nguyện ý tuỳ tiện tới gần chỗ đó."

"Đây có tình là lấy việc công báo thù riêng hay không?" Lâm Dật nói:

"Những việc mà tôi làm không đến mức bị giam vào trong đó đúng không?"

"Không có cách nào, anh chọc giận Ivan tiên sinh, đương nhiên, nếu như anh thừa nhận mình giết người thì sẽ không cần tiến vào ngục giam số bảy."

Lâm Dật không nói chuyện, đi đến ngục giam số mấy cũng không sao cả, dù sao mấy người Elise cũng sắp đến.

Mình chỉ cần tìm một chỗ rồi chờ một lát là được.

Sau mười mấy phút quanh co, ba người đi được mấy trăm mét.

Lâm Dật nhìn thấy phía trước, có một khu vực được vây quanh bằng tường gạch.

Trên tường rào, còn có lưới sắt cao hơn một mét, thậm chí còn có thể nghe được tiếng điện lưu xì xì.

Chỗ như vậy, dù nói là tường đồng vách sắt đều không ngoa.

Dạng ngục giam này, Lâm Dật lúc trước mới chỉ thấy qua trong phim điện ảnh.

Không hề nghĩ rằng có một ngày mình sẽ tới chỗ như thế để thể nghiệm sinh hoạt.

"Nơi này chính là ngục giam số bảy, đi vào đi."

Cửa sắt bị mở ra, Lâm Dật bị đẩy vào.

Diện tích của ngục giam, lớn bằng nửa cái sân bóng, bên trong có khoảng hơn 70 người, chỗ ánh mắt chiếu tới đều mang theo một cỗ khí âm u hoang vu.

Mà nơi này chính là ngục giam số bảy, tất cả mọi người bị giam giữ ở cùng nhau.

Chuyện xưa có nói, ở đâu có người thì ở đó có giang hồ.

Chuyện này cũng áp dụng tại ngục giam số bảy.

Nơi có người thì có xung đột.

Trong ngục giam số bảy, chuyện đánh nhau xảy ra thường xuyên, thậm chí thường xuyên có thi thể được mang ra.

Người phụ trách trông coi, cũng chỉ răn dạy vài câu trên miệng, không dám nói thêm cái gì.

Nếu không ngày thứ hai, người nhà của bọn họ rất có thể sẽ chết oan chết uổng.

Nhưng ngoài ra, có nhiều thứ mang đến tương phản cực lớn đối với thị giác của Lâm Dật.

Bởi vì nơi này có đình nghỉ mát, có quạt điện, còn có một hồ bơi nhỏ.

Càng khoa trương hơn là, còn có mấy người phụ nữ mặc Bikini đang đi tới đi lui.

Lâm Dật cảm thấy có chút hủy tam quan.

Đây con mẹ nó đúng là biết hưởng thụ.

Sau khi Lâm Dật đi vào, tất cả mọi người đều đang xem xét anh.

Ngục giam số bảy, đã hơn nửa năm chưa có người mới.

"Lão đại, người mà Ivan đưa vào, hình như chính là anh ta."

Bên cạnh đình nghỉ mát có sáu bảy người đang đứng, trong đó còn có hai người phụ nữ mặc Bikini đang làm điệu làm bộ.

Dưới đình nghỉ mát, một đàn ông để trần nửa người đang nằm thư giãn, trên người đầy vết sẹo, trên thân đều là hình xăm, hưởng thụ sự phục vụ của mỹ nữ Bikini.

Người đàn ông đó tên là Hasad, là trùm thuốc phiện khét tiếng nhất toàn thế giới.

Trước khi vào đây, thì khoảng hơn 30% hàng cấm trên thế giới đều là chảy ra từ tay của anh ta.

Người chết ở trên tay anh ta càng là vô số kể, đồng thời, cũng vì đó mà mang đến cho anh ta tài sản phú khả địch quốc.

Tuy Lâm Dật rất có tiền, nhưng so với thời kỳ của đỉnh phong của Hasad, có lẽ còn kém một chút.

Nếu không anh ta cũng không thể có đãi ngộ như vậy ở chỗ này.

Nghe thấy thủ hạ nói chuyện, Hasad ngồi dậy, bỏ kính râm xuống, chẳng hề để ý nói:

"Đem anh ta tới đây, tôi muốn tâm sự với anh ta."

Thủ hạ đi về phía trước mười mấy mét, phất phất tay với Lâm Dật, "Người Trung kia, tới đây."

Nghe thấy có người hô tên của mình, những người đang nhìn chằm chằm kia, đều nhìn sang phía Hasad.

Cảm giác mọi chuyện không tốt lắm.

"Hasad muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn lôi kéo anh ta sao?"

"Rất không có khả năng, anh ta là người Trung, dáng người kém như vậy, Hasad không có khả năng coi trọng anh ta."

"Quá tốt rồi, nếu như muốn chiêu mộ anh ta, thì danh ngạch tháng này sẽ không còn nữa."

Nghe thấy có người kêu tên của mình, Lâm Dật nhìn về người da đen cách đó không xa, "Anh đang nói chuyện với tôi?"

"Lão đại của chúng tôi bảo anh tới đây một chút."

Lâm Dật không nghĩ nhiều, đi về phía người da đen, đến trước mặt Hasad.

"Người Trung, sao anh lại vào đây vậy?" Hasad ngồi khoanh chân trên trên giường, đánh giá Lâm Dật một cách kỹ càng.

Cảm thấy người Hoa này, hẳn là đã làm chuyện gì đó không thể tha thứ, nếu không Ivan sẽ không bảo mình chăm sóc anh ta.

"Tôi cũng muốn biết tại sao lại bị bắt vào đây." Lâm Dật nhún vai nói.

"Tôi thấy anh đây là đã xảy ra mâu thuẫn với Ivan đúng không, nếu không anh ta sẽ không nhốt anh vào đây."

"Tôi cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào nữa."

"Rất không vui khi phải nói cho anh, nơi này cũng không phải là địa phương tốt đẹp gì, tôi cần chăm sóc anh một chút." Hasad nói:

"Đây là quy tắc của ngục giam số bảy, người tới đây đều cần phải tuân thủ."

"Ừm? Quy củ gì? Chẳng lẽ còn cần đưa tiền bảo hộ?"

"Đừng nóng vội , đợi lát nữa anh sẽ biết."

Hasad nháy mắt ra hiệu cho thủ hạ người da đen, người kia ngầm hiểu, lặng yên rời đi.

Mấy phút đồng hồ sau, lúc anh ta trở lại, trên tay nhiều hơn một thanh đao, Hassad nói:

"Dựa theo quy định, phải để lại một cái tay của anh, như này thì anh mới có thể ở lại lâu dài trong ngục giam số bảy."

Lâm Dật có chút muốn cười, "Đây chính là quy tắc của các người?"

"Đương nhiên, anh có thể lựa chọn tự mình động thủ, đây là quyền lợi của anh, chúng tôi rất dân chủ."

"Điều này e rằng không được, tôi không muốn sau khi đến đây một chuyến, lúc ra ngoài lại thiếu một cánh tay."

“Nhưng đây là ngục giam số bảy, đến đây rồi thì anh đã không có quyền lựa chọn." Hassad nói:

"Hơn nữa, anh cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra, nơi này chỉ được phép vào, không cho phép ra. Anh muốn ra ngoài là chuyện vô cùng khó khăn. Anh tự mình lựa chọn đi, thời tiết nóng như vậy, không cần lãng phí thời gian."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment