Chương 1809: Cho Cá Ăn.
Chương 1809: Cho Cá Ăn.
Lâm Dật cười phất phất tay.
"Chuyện này không thể được, tôi không thể tuân thủ quy định của các người, vẫn nên tự mình chơi đi, tôi đi trước."
Nhìn thấy Lâm Dật quay người rời đi, người đứng ở chỗ khác đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó là cười trên nỗi đau của người khác.
"Anh ta cho rằng đây là Trung Quốc sao? Muốn làm thế nào thì làm thế đó? Tôi cảm thấy anh ta sẽ chết rất thê thảm."
"Thì bởi vì anh ta là người Trung, không hiểu quy tắc của nơi này, mới làm ra chuyện như vậy."
"Hasad tiên sinh đều đã lên tiếng, anh ta lại dám đi, hành động như vậy tại ngục giam số bảy, nhất định sẽ chọc giận Hasad."
Quả thật đúng là không sai, Lâm Dật còn đi chưa được mấy bước, sắc mặt của Kazakhstan đã thay đổi.
Mấy tên thủ hạ của anh ta xông ra ngoài, chặn đường đi của Lâm Dật.
Lâm Dật cũng dừng lại, quay đầu nhìn lấy Hasad.
"Đây là có ý gì?"
“Anh cho rằng nơi này là nhà anh à? Ngay cả lời của Hassad tôi nói mà cũng không nghe, anh có lẽ không biết ngục giam số bảy là địa phương nào."
"Là địa phương nào cũng không có quan hệ gì với tôi." Lâm Dật nhìn đối phương, híp mắt nói: "Mà anh nữa, tốt nhất cũng nên thành thật một chút."
Ba!
Hasad ném kính mát trên tay xuống mặt đất.
"Khó trách Ivan gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tự mình chiếu cố anh một chút. Anh quả nhiên là một người không nghe lời, nếu như để đến lát nữa thì một cái tay cũng không thể giải quyết vấn đề đâu."
"Hasad tiên sinh, không nên nhiều lời với anh ta, để tôi dạy dỗ anh ta một trận đi."
"Vẫn là để tôi tới đi, tôi đã hơn một tháng không động thủ với người khác rồi."
"Tôi sẽ chặt cả hai cánh tay của anh ta, để anh ta phải trả giá đắt!"
Còn không đợi thủ hạ của Hasad làm gì, những người khác trong ngục giam số bảy đều xung phong nhận việc, hy vọng có thể giáo huấn Lâm Dật một trận.
Lâm Dật không hiểu lắm, tại sao những người này lại nhiệt tình như vậy.
Nhưng sự cuồng nhiệt trên mặt bọn họ, trong mắt Lâm Dật lại như là một trận bệnh cuồng hoan.
Bạo lực và máu tươi mới là lương thực tinh thần của bọn họ.
"Không ai được giành cơ hội này với tôi cả, vẫn là để tôi tới đi."
Lúc mọi người ở đây xung phong nhận việc, bỗng có một người đàn ông đầu trọc đi ra từ sau đám người.
Thân hình đối phương cao lớn, da đen, toàn thân chỉ có hàm răng là trắng.
bên dưới mặc một chiếc quần đùi màu xám rách rưới, chân đất dẫm trên đất cát nóng hổi.
anh ta đứng sau lưng Lâm Dật, thân cao tới hai mét, bóng mờ bao phủ anh ta giống như là quái vật màu đen.
Người đàn ông tên là Shabla, đến từ châu Phi, nhưng lại di cư đến Panama nhiều năm.
Sau bởi vì cướp ngân hàng, đồng thời giết mười mấy người, nên bị giam ở đây.
Nhìn thấy Shabla đứng dậy, thanh âm huyên náo đều im bặt.
Mọi người đều rõ thân thủ của anh, là người thuộc nhóm có thực lực mạnh nhất trong ngục giam số bảy, hiện tại anh ta đứng dậy, không còn ai dám tranh giành nữa.
Hassad nhìn Shabla, sau đó lại nhìn những người khác một chút.
"Còn có người nào muốn cạnh tranh cơ hội lần này với anh ta không?"
Tất cả mọi người không nói chuyện, dường như từ bỏ cơ hội lần này.
Cho dù vẫn tồn tại người có thân thủ tốt hơn Shabla, nhưng không ai muốn tranh giành làm gì.
Bởi vì mỗi tháng đều có một lần, sau này tranh thủ là được, không cần thiết phải đánh nhau đầu rơi máu chảy.
"Nếu như không ai muốn tranh giành, thì tôi sẽ giao cơ hội này cho Shabla."
"Cám ơn Hasad tiên sinh."
Hassad mỉm cười, hưởng thụ hoa quả mà mỹ nữ Bikini đút cho, nhàn nhạt nói:
"Tôi giao anh ta cho anh, chờ sau khi xử lý xong thì có thể đến bên cạnh tôi làm việc."
"Cám ơn Heard tiên sinh, tôi sẽ trân trọng cơ hội lần này."
"Trong bể bơi có hai con cá sấu, bọn chúng đã lâu rồi chưa được ăn ngon, đi cho bọn chúng cho ăn ít đồ."
"Được, Hasad tiên sinh."
Shabla cung kính nói xong, nghiêng đầu nhìn sang Lâm Dật.
"Người Trung, hiện tại, tôi sẽ đến nói cho anh về quy định của ngục giam số bảy."
Lâm Dật như có điều suy nghĩ gật gật đầu, "Khó trách không ai xuống bơi lội, thì ra bên trong có hai con cá sấu."
"Không nên vội, anh lập tức có thể nhìn thấy bọn chúng thôi. Tôi tin rằng hôm nay sẽ là một ngày vô cùng khó quên với anh."
Tiếng nói vừa dứt, Shabla giơ nắm đấm, đấm về phía Lâm Dật.
Thân thể của Lâm Dật lùi lại, hời hợt tránh thoát công kích của anh ta!
Cùng lúc đó, nhân lúc anh ta để lộ sơ hở, một chân mạnh mẽ đá vào trên đầu gối của anh ta!
A!
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, đồng thời còn kèm theo tiếng nứt xương.
Shabla lúc này quỳ trên mặt đất, đùi phải của anh ta bị vặn vẹo bởi một tư thế cực kỳ quỷ dị. Anh ta đau đến sắc mặt trắng bệch, lăn lộn đầy đất, đứng lên cũng không nổi!
"Tại sao có thể như vậy!"
Tất cả mọi người bao gồm cả Hassad đều ngây ngẩn cả người.
Không ai có thể nghĩ đến, người Hoa trước mắt này, vậy mà có thể đánh ngã Shabla!
Mà anh ta chỉ dùng một chiêu!
Lâm Dật ngồi xổm người xuống, nắm lấy mắt cá chân của Shabla mắt, giống như đang kéo một thứ đồ bỏ đi, đi tới bên cạnh hồ!
Hai con cá sấu có kích thước hơn hai mét, đang ẩn núp dưới nước, dường như đang tìm kiếm con mồi.
"Không, không muốn, anh không thể làm như vậy!"
"Tại sao lại không thể? Đây không phải là quy củ của ngục giam số bảy sao, tôi chỉ là làm việc theo quy củ, cũng không có vấn đề gì mới đúng"
Lâm Dật không hề nghĩ ngợi, ném Shabla vào!
Trong chốc lát, bọt nước trong hồ bơi văng lên tung tóe, hai con cá sấu lao về phía Shabla.
Mà xương bánh chè của anh ta đã bị đá nát, nên không thể giãy dụa được chút nào, chỉ có thể lớn tiếng kêu rên, nhưng không có tác dụng gì.
Mấy phút đồng hồ sau, hồ bơi bị máu tươi nhiễm đỏ, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Trong ngục giam số bảy vô cùng an tĩnh, ánh mắt mọi người, đều tập trung lên trên người Lâm Dật.
Ai cũng không nghĩ tới, anh ta có thể đánh bại Shabla, đồng thời còn làm ra chuyện như vậy.
Người đàn ông nhìn như đơn giản này, thực lực mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình, anh ta có thể bị giam đến ngục giam số bảy, tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Hassad xem kỹ Lâm Dật một lần nữa.
Sắc mặt cũng không được khá lắm, mặt mũi của anh ta đã bị mất hết.
"Không thể không nói, trong mấy người Trung mà tôi gặp qua, thân thủ của anh có thể xếp tới vị thứ hai."
"Cho nên chúng ta nước giếng không phạm nước sông, không ai cần quan tâm đến ai cả. Tôi chỉ tới đây để đi dạo, lát nữa sẽ đi, cũng không muốn gây phiền toái."
"Nhưng tôi mới vừa nói, nếu đã vào ngục giam số bảy thì anh sẽ không thể đi ra, huống hồ anh còn giết Shabla ngay trước mặt tôi, tôi cũng không muốn tuỳ tiện buông tha cho anh."
"Hasad tiên sinh, những người này vẫn có chút không đáng tin cậy, vẫn nên để tôi tới đi."
Người nói chuyện là người da đen bắt chuyện với Lâm Dật trước đó.
Hasad gật gật đầu, "Tôi muốn giữ lại hai cánh tay của anh ta, để anh ta hối hận vì quyết định vừa rồi."
"Được."
Người da đen hướng đi về phía Lâm Dật.
"Ngục giam số bảy là một nơi rất nguy hiểm, anh lại không nghe lời ở chỗ này, sau này anh sẽ rất khó để sinh tồn ở chỗ này, bởi vì tôi sẽ lấy đi hai cánh tay của anh."
Nói xong, người da đen cầm đao, chém thẳng về phía Lâm Dật!
------
Dịch: MBMH Translate