Chương 1811: Chầm Chậm Triển Khai Kế Hoạch Báo Thù.
Chương 1811: Chầm Chậm Triển Khai Kế Hoạch Báo Thù.
"Nói quá đúng, quả thực không có quan hệ gì với anh, người kiêu ngạo giống như anh ta, nên để cho người của ngục giam số bảy Hassad đi đối phó."
Ivan cầm mũ của mình lên, lại đốt điếu thuốc.
"Đi thôi, cùng tôi đi qua nhìn một chút, tôi cũng có chút tò mò anh ta đã bị đánh thành hình dạng gì rồi."
"Tôi cũng có chút tò mò đây."
Hai người thu dọn đơn giản một chút, sau đó đi về phía ngục giam số bảy.
Sau mười mấy phút, cửa lớn bị đẩy ra, Ivan mang người đi vào.
Lại ngoài ý muốn phát hiện, người trong ngục giam số bảy đều vây lại một chỗ, không tách ra hoạt động giống như thường ngày.
Hai người đều có chút ngoài ý muốn, đi về phía đám người.
Lúc cách đám người khoảng hai mươi mấy mét, ngoài ý muốn nhìn thấy, Hassad vậy mà lại đứng ở bên cạnh.
Ivan cảm thấy vô cùng kinh ngạc, anh ta hiểu rất rõ thực lực và địa vị Hasad, tại anh ta chính là lão đại trong ngục giam số bảy, sao có thể đứng đấy giống như người khác được?
"Hasad tiên sinh, Ivan đến rồi!"
Nghe thấy tiếng nói chuyện, Hasad quay đầu nhìn lại, thì thấy Ivan đang đứng cách đó không xa!
Vẻ mặt anh ta lập tức trở nên khó nhìn!
Nếu như không phải bởi vì anh ta thì quan hệ giữa mình và người đàn ông Trung Quốc này cũng sẽ không trở nên cứng ngắc như vậy!
Cũng sẽ không bị mất mặt trước tất cả mọi người!
Khác với sự tức giận của Hassad, Ivan sững sờ tại chỗ, biểu lộ khoa trương.
Bởi vì anh ta nhìn thấy Lâm Dật, đang nằm trên ghế trên bãi cát, dáng vẻ thảnh thơi, bên cạnh còn có phụ nữ đút hoa quả cho!
Điều quan trọng nhất chính là, anh ta không bị chút thương tổn nào!
"Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!" Ivan đi tới, nói:
"Tại sao anh ta lại có thể xuất hiện ở đây mà không bị chút tổn hại nào!"
Hasad không trả lời, mà hầm hầm đi về phía Ivan, sau đó tát cho anh ta một bạt tay lên mặt.
Ivan bị đánh cho sửng sốt, nhưng vì sợ hãi thân phận và địa vị của Hassad, nên không có dám đánh trả.
"Hassa tiên sinh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."
"Anh không biết xấu hổ mà còn nói!" Hasad tức giận:
"Người mà bản thân mình không xử lý được, thế mà lại để tôi giúp đỡ, có phải là muốn hại chết tôi hay không!"
"Làm sao có thể, chúng ta là bạn cũ lâu năm, tôi sao lại muốn hại anh được!"
"Đời này tôi chưa gặp qua mấy người lợi hại giống như anh ta, người nơi này đều không phải là đối thủ của anh ta!" Hassad kích động nói:
"Nếu như anh ta muốn thì đã có thể giết chết tất cả mọi người ở đây!"
Ivan và thủ hạ của anh ta đều ngây ngẩn cả người, ai cũng không nghĩ tới, thân thủ của người đàn ông Trung Quốc này lại tốt như vậy!
Thế mà ngay cả Hassad đều không phải là đối thủ của anh ta!
"Tính tình của anh thật đúng là tốt. Anh ta hại anh như vậy, anh vẫn còn có thể nói chuyện ôn hòa với anh ta, đổi lại là tôi thì sẽ không như vậy."
"Fuck!"
Hassad mắng một câu, đá một chân lên người Ivan!
"Đánh cho tôi, báo thù thay Lâm tiên sinh!"
"Không, không muốn..."
Sắc mặt Ivan tái nhợt, liên tục lui về phía sau.
Nhưng người trong ngục giam số bảy, lại xông về phía anh ta giống như bị điên, đi lên chính là quyền đấm cước đá, dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình!
Cho dù Ivan là nhân viên quan chức, những người này đều không lưu tình chút nào, càng không có người nào tới ngăn cản!
Bởi vì người bên ngoài đều biết, trong ngục giam số bảy giam giữ ai!
Càng biết rõ chỗ kinh khủng của Hasad, đương nhiên không ai dám tới ngăn cản.
"Đừng, đừng đánh..."
Trong một trận quyền đấm cước đá, Ivan ôm đầu cầu xin tha thứ.
Khi mọi người dừng tay, mặt mũi anh ta đã bầm dập, không rõ hình người.
Cùng lúc đó, Lâm Dật đi tới, nhìn xuống anh ta từ trên cao.
"Anh không phải muốn tìm người trả thù tôi à, sao giờ lại chật vật như vậy?"
"Tôi, tôi không trả thù anh, van xin anh bảo bọn họ đừng đánh nữa, tôi hiện tại sẽ thả anh ra ngoài."
"Anh không phải nói tôi tội phạm giết người sao, tùy tiện đem thả tôi ra hình như không phù hợp với quy củ lắm."
"Hung thủ đã tới tự thú, anh là trong sạch, là tôi đã oan uổng anh. Tôi tới đây chính là để đón anh đi ra." Ivan run rẩy nói:
"Van xin anh đừng đánh nữa, tôi cũng không dám nữa."
"Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm vậy."
Nói xong câu tiếp theo, Lâm Dật đi về phía cửa chính.
Khi đi tới cửa văn phòng cao ốc, Elise và đoàn đội luật sư của cô đã chờ ở nơi đó từ lâu.
Nhìn thấy Lâm Dật, Elise lập tức đi tới, ôm anh một cái, sau đó nhìn rất lâu.
"Lâm tiên sinh, cuối cùng anh cũng đi ra, bọn họ không có làm gì anh chứ."
"Chỉ với bọn họ, còn chưa đủ tư cách."
Lâm Dật cười nói với Elise, "Đây là nhờ có cô hỗ trợ, nếu như là tôi làm, chỉ sợ phải tốn không ít công sức."
"Đều là chuyện tôi phải làm, Lâm tiên sinh không nên khách sáo."
"Đi thôi, đây không phải chỗ nói chuyện."
"Được."
Hai người đi ra khỏi tòa nhà, nhưng mới đi ra, đã thấy Tiếu Băng và Thiệu Kiếm Phong chạy về phía mình.
"Anh Lâm, anh ra ngoài rồi!"
Hai người vốn định đến đây tìm hiểu tình huống một chút, sau đó nghiên cứu nên làm thế nào.
Thật không nghĩ đến, chưa còn thăm hỏi được tin tức thì Lâm Dật đã tự mình đi ra.
Hai người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ.
"Cảm thấy bất ngờ sao?" Lâm Dật nhẹ nhàng nói: "Chỉ bằng bọn họ mà muốn vây khốn tôi sao, không thể nào."
Tiếu Băng vui mừng nhướng mày, vui vẻ nói:
"Có thể đi ra thật sự là quá tốt, may mà chúng tôi không có xúc động, nếu không thì đã làm hỏng kế hoạch của anh."
"Được rồi, đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi về trước đi."
Lâm Dật vốn muốn đi xử lý vấn đề hàng hóa một chút, nhưng bây giờ, đã hơn năm giờ chiều, chỉ có thể tiếp tục vào ngày mai.
Vào lúc ban đêm, mọi người lại tụ cùng một chỗ, Lâm Dật sắp xếp một bữa cơm, xem như cảm ơn mấy người Elise.
Sau khi ăn xong, Lâm Dật về phòng, đứng bên bệ cửa sổ ngẩn người.
Một loạt những chuyện trước mắt này đều khiến cho anh cảm thấy có chút kỳ quái.
Tất cả ngọn nguồn mâu thuẫn đều bắt đầu từ cục quản lý kênh đào Panama.
Nhưng đi tới nhìn một chút thì phát hiện cách làm của bọn họ dường như cũng không có bao nhiêu vấn đề, cũng không phải là cố ý làm khó dễ, mà còn vô cùng phối hợp xử lý các hạng mục công tác.
Cho dù thủ đoạn quá kịch liệt, nhưng phần lớn nguyên nhân đều tới từ việc kỳ thị chủng tộc, cũng không có ý định cùng chết với mình.
Từ nơi sâu xa, Lâm Dật luôn cảm thấy rằng trong lúc vô hình có một bàn tay to, đang âm thầm sắp xếp chuyện này, từ đầu đến cuối đều không nắm được đầu mối.
...
Hoa Hạ, Yến Kinh, biệt thự Vương gia.
Vương Đình Sơn vừa mới ăn xong bữa sáng thì nhận được điện thoại của Trần Quan Kiệt.
"Tình huống bên kia thế nào?"
"Lâm Dật giết 28 người, cảnh sát khóa chặt mục tiêu lên người Lâm Dật, nhưng cũng không làm gì được cậu ta. Người của công ty Microsoft đến, còn mang theo đoàn đội luật sư đứng đầu, đã dễ dàng hóa giải nguy cơ này." Trần Quan Kiệt nói:
"Tôi đoán ngày mai, cậu ta sẽ đi xử lý đám hàng kia, cho nên tôi đã thả tin tức ra. Mấy tên điên kia có lẽ sẽ đuổi tới Panama rất nhanh thôi. Trò vui này cuối cùng cũng bắt đầu."
------
Dịch: MBMH Translate