Chương 1814: Hàng Có Vấn Đề.
Chương 1814: Hàng Có Vấn Đề.
La Kỳ và Chu Lương, đều là khẽ run rẩy.
Vô cùng may mắn rằng mình sống tại Trung Quốc, bởi vì không ai dám nói lời như vậy.
Nhưng trong một quốc gia tư bản như này, tiền đại biểu cho tất cả.
Mahra nhìn Lâm Dật, trong ánh mắt xuất hiện một tia sợ hãi.
"Cho nên mới nói, anh không nên quá xúc động, vẫn nên suy nghĩ cho mình nhiều hơn một chút."
Nói xong, Lâm Dật móc ra từ trong ngực 100 đô la mỹ, bỏ vào trên tay Mahra.
"Cám ơn Lâm tiên sinh."
Nhìn thấy Lâm Dật dùng 100 USD đã giải quyết xong mọi chuyện.
La Kỳ và Chu Lương đột nhiên cảm giác được, chuyện này tựa như là một bệnh trạng quốc gia.
Cho dù là mạng người hay là đại nghĩa quốc gia, đều phải nhường đường cho tiền tài.
Chỉ cần có tiền, thì có thể án ngồi lên đầu của người khác để nói chuyện, mà người đó còn phải vui cười đón chào, cảm tạ vì đã cho mình cuộc sống tốt đẹp.
"Mang bọn tôi đi xem hàng đi, nếu như không có vấn đề, tôi sẽ truy cứu chuyện tới cùng."
"Anh nên nói chuyện này với lãnh đạo, chúng tôi chỉ là người làm thuê ở đây, không có cách nào phụ trách quá nhiều."
Lâm Dật cười gật đầu, cũng không có làm khó anh ta, vừa đi vừa hỏi:
"Lúc trước đã từng xuất hiện chuyện như vậy chưa?"
"Đương nhiên là có, hơn nữa hàng năm đều có rất nhiều người, thông qua phương thức như vậy, cố gắng đưa một vài đồ vật trái với quy định đến để buôn lậu."
"Nhưng các người chỉ là nhân viên quản lý kênh đào, các người hẳn là không có tức cách tiền hành thao tác này đối với thuyền đi qua từ nơi này, đúng không."
"Anh nói đúng, nhưng chúng tôi có thể thu được lợi nhuận thông qua phương thức như vậy." Mahra nói:
"Lúc có người tố cáo, chúng tôi sẽ đưa thuyền hàng đến đây để tiến hành kiểm tra. Thương gia sẽ trả phí cho chúng tôi, đối với chúng tôi mà nói, đây là một khoản thu nhập không nhỏ."
Bọn người Lâm Dật gật đầu theo bản năng, xem như hiểu rõ nguyên do trong đó, cũng là một dây chuyền sản nghiệp màu xám không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
"Nhưng tôi rất muốn biết, người tố cáo chúng ta là ai."
Mahra nhún vai, “Chúng tôi cũng không biết chuyện này, chúng tôi chỉ là nhận được tố cáo, nên mới làm như vậy."
"Cho nên mới nói, cho dù sau khi kiểm tra ra hàng của bọn tôi không có vấn đề, cũng sẽ không tiến hành bồi thường. Các người cũng sẽ không cho chúng tôi bất luận giải thích gì, đúng không?"
"Đúng vậy, đây là 《 Phương pháp quản lý vận chuyển đường biển 》 giao phó quyền lợi của chúng tôi."
Lâm Dật có chút cảm khái, đây đúng là cuộc mua bán không vốn.
Rất nhiều tàu chở hàng trên toàn thế giới đều muốn đi qua nơi này, bọn họ cũng coi như là có chỗ dựa chắc, bởi vì thương gia căn bản không có lựa chọn nào khác.
Lúc này, Trần Khánh Phong nói xen vào:
"Mười mấy năm qua, quốc gia chúng ta vẫn luôn bố trí mạng lưới đường sắt trên toàn thế giới chính là để phá vỡ sự lũng đoạn của bố cục này."
Lâm Dật gật gật đầu, anh đã nghe Lương Nhược Hư nói qua một số chuyện trên phương diện này.
Tại mậu dịch toàn cầu, có 90% trở lên đều tập trung ở trên vận tải đường biển.
Mà bá chủ vùng biển là Mỹ, bọn họ vẫn luôn nắm giữ tài nguyên trên phương diện này. Trung Quốc muốn vào cuộc, sẽ đánh vỡ hệ sinh thái hiện tại, còn khó khăn hơn so với việc lên trời, cho nên mới phải bắt đầu bố cục trên vận chuyển đường sắt.
Cho dù chi phí của việc vận chuyển sẽ tăng lớn, nhưng thời gian vận chuyển sẽ rút ngắn hai phần ba, từ đó đẩy mạnh tốc độ thương mại thế giới, cũng là một thanh vũ khí để phá vỡ bố cục thương mại hiện có.
Mấy phút đồng hồ sau, đoàn người đi tới bến tàu.
Nhìn thấy tàu chở hàng của tập đoàn Lăng Vân như một con quái vật sắt thép, an tĩnh nằm trên mặt nước.
Loại rung động không nói nên lời kia, chỉ có nhìn thấy ở trước mặt, bản thân mới có thể trải nghiệm.
"Lâm tiên sinh, đây là văn kiện liên quan, ngài xem một chút, nếu như không có vấn đề gì thì ký tên ở phía trên. Chúng ta sẽ bắt đầu đối kiểm tra nhóm hàng này."
Lâm Dật nhận văn kiện từ tay Mahra, nhìn kỹ một chút.
Nội dung phía trên không có bất cứ vấn đề gì, nhưng nếu như thật sự kiểm tra ra hàng cấm, thì quan chức không chỉ tịch thu mà còn phải giao nộp tiền phạt.
Đối với Lâm Dật mà nói, chuyện này không tính là gì cả.
Đổi cách suy nghĩ, nếu như là hợp đồng của mình, nội dung nói không chừng còn hung ác hơn so với bọn họ.
Sau khi xem hết nội dung, Lâm Dật ký tên của mình ở phía trên, công việc kiểm tra cũng chính thức bắt đầu.
Bốn người đứng ở một bên, nhìn thấy một thứ gì đó giống cổng vòm, chậm rãi di chuyển đến chỗ thân thuyền, chuẩn bị bắt đầu tiến hành quét kiểm tra đối với hàng hóa trên thuyền.
Chỉ là tốc độ di động tương đối chậm, một phút đồng hồ chỉ có thể di chuyển vài mét.
Đối với một chiếc tàu chở hàng lớn như vậy, Lâm Dật đánh giá một chút, ít nhất phải mất hơn một giờ, mới có thể kiểm tra xong toàn bộ.
Đứng ở một bên, Chu Lương đốt điếu thuốc.
"Tổ trưởng, có phải là tập đoàn Lăng Vân đắc tội người nào rồi hay không? Cho nên mới xảy ra trò vặt này?"
"Không ngoại trừ khả năng như vậy, nhưng trong lúc nhất thời tôi vẫn chưa nghĩ tới là ai."
Nói thì nói thế, nhưng ở trong lòng Lâm Dật đã có đối tượng hoài nghi.
Nhóm hàng này là lấy được từ chỗ Vương gia, lại thêm mình phế đi hai chân của Vương Miện, thù oán giữa hai bên có thể nói là không chết không thôi.
Nhìn ra toàn bộ trong nước, người có động cơ làm ra loại chuyện này, cũng chỉ có Vương gia.
Nhưng anh có chút không hiểu, Vương gia làm như vậy là có mục đích gì?
Chỉ lãng phí thời gian và tiền tài của mình, dùng cái này để đạt được mục đích ghê tởm của mình sao?
Lấy thể lượng và tư thái cao ngạo của Vương gia, cho dù hiện tại có xuống dốc, cũng không đến mức làm ra chuyện như vậy, bởi vì quá thấp kém.
Hơn nữa cho dù là vậy, cũng không đạt được mục đích trả thù của mình.
Làm như vậy căn bản không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa có Lục Bắc Thần và Lương gia quan sát động tĩnh của Vương gia tại Yến Kinh. Bọn họ cũng không dám làm gì, cho nên Lâm Dật mới không khóa chặt mục tiêu hoài nghi lên người bọn họ.
Nhưng ngoại trừ Vương gia, anh thật sự tìm không thấy người thứ hai đáng để hoài nghi.
"Vậy cứ xem tình huống đã rồi nói sau, dù sao đây là một thủ tục cuối cùng, sau khi xong việc thì có thể vận chuyển nhóm hàng này trở về nước."
Lâm Dật gật gật đầu, anh cũng nghĩ như vậy, chờ sau khi giải quyết xong chuyện này, có thời gian thì điều tra đám người biên giới một chút, phải làm từng bước một.
Reng reng reng _ _
Ngay tại lúc mấy người đang chờ đợi, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là Dư Tư Dĩnh gọi tới.
"Tình huống bên phía các người thế nào."
"Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, thông qua tin tức mà lữ đoạn Trung Vệ cung cấp, chúng tôi đi tới hai sân bay của thành Panama trước, sau đó khóa chặt hai nhóm người, phát hiện bọn họ đều xuất phát về phía cục quản lý kênh đào."
"Tới cục quản lý sao?"
"Đây là suy đoán đại khái của chúng tôi, chúng tôi cũng không rõ phương hướng cụ thể của bọn họ, còn cần tiếp tục theo dõi."
"Được, các người quan sát cẩn thận một chút, để tránh xuất hiện chuyện không may." Lâm Dật nói nghiêm túc:
"Nhưng nhất định phải chú ý an toàn của mình, có thể bỏ nhiệm vụ bất cứ lúc nào, tôi không hi vọng các người xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Đã biết, tổ trưởng."
Tích tích tích _ _
Còn không đợi Lâm Dật tắt điện thoại, chợt nghe thấy tiếng chuông báo động.
Anh ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện chiếc đèn báo động trên chiếc máy móc to lớn cổng vòm kia sáng lên, mà tiếng chuông cũng phát ra từ trên đó!
------
Dịch: MBMH Translate