Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1815 - Chương 1813: Nghi Ngờ Dày Đặc.

Chương 1813: Nghi Ngờ Dày Đặc.
Chương 1813: Nghi Ngờ Dày Đặc.
Chương 1813: Nghi Ngờ Dày Đặc.




"Ừm hả?"

Một câu của Lưu Hồng khiến cho Lâm Dật tỉnh cả ngủ.

"Phát hiện ra khoáng thạch rồi hả?"

"Điểm ấy còn không rõ ràng lắm." Lưu Hồng nói:

"Tôi nghe Lục lão nói, cậu mang theo người người của tổ một đến Panama xử lý chuyện của công ty. Anh phân ra chút tinh lực, nhìn chằm chằm chuyện bên kia một chút. Nếu như cần trợ giúp, thì gọi điện thoại nói với tôi, tôi sẽ phái Ninh Triệt và Khưu Vũ Lạc qua."

"Ngoài ra, còn có tin tức gì khác hay không?" Lâm Dật nói:

"Bên phía lữ đoàn Trung Vệ có mục tiêu rõ ràng, hoặc đối tượng hoài nghi nào hay không?"

"Không có gì cả." Lưu Hồng trầm giọng nói:

"Chỉ là phát hiện một số lượng lớn người đang di chuyển về Panama, còn chưa đoán ra được bọn họ muốn làm cái gì."

"Đây cũng là nói rõ, cũng có thể không phải vì khoáng thạch xuất hiện, mà là bởi vì hắn nên mới đi đến Panama, đúng không."

"Có khả năng như vậy." Lưu Hồng nói:

"Nhưng quy mô lần này có chút lớn, chúng ta phải làm tốt những tính toán khác."

"Tôi đã biết."

Cúp điện thoại của Lưu Hồng, Lâm Dật làm thế nào cũng không ngủ được.

Tin tức này khiến anh cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Tin tức của lữ đoàn Trung Vệ không có khả năng sai lầm, như vậy vấn đề nhất định là xuất hiện ở bản thân Panama.

Nhưng Panama hiện đang gió êm sóng lặng, không có bất kỳ chuyện gì khả nghi xảy ra cả, mục đích tới đây của những người này là gì?

Cho dù thật sự có khoáng thạch chảy ra, thì sẽ nằm trên tay người nào?

Tự hỏi những vấn đề này, Lâm Dật cả đêm chưa ngủ.

Cho đến khi trời sáng choang đều không có chợp mắt, trên mặt đất có rất nhiều tàn thuốc chỉ rút đến một nửa.

Hạng mục này vốn dĩ đã khiến cho Lâm Dật cảm thấy nghi ngờ trùng điệp.

Giờ thì hay rồi, chuyện bên mình còn chưa giải quyết xong, phía biên giới lại không yên ổn.

Khiến cho thể cục vốn có chút hỗn loạn, trở nên càng mơ hồ hơn.

"Mẹ nhà nó!"

Lâm Dật đứng dậy mắng một câu, xoay xoay lưng, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lát nữa còn có chuyện chính cần làm.

Tám giờ sáng, tất cả mọi người rửa mặt xong, sau đó tập hợp tại nhà hàng khách sạn.

Lâm Dật truyền đạt lại nội dung mà Lưu Hồng đã nói qua điện thoại cho tám người tổ một.

Chuyện này khiến cho vẻ mặt của tám người đều trở nên khẩn trương.

Đây có thể xem là nhiệm vụ chính thức đầu tiên từ khi bọn họ gia nhập vào lữ đoàn Trung Vệ Lữ đến nay.

"Tùy Cường, Tư Dĩnh, hai người mang theo Tiếu Băng và Siêu Việt, Vân Hổ, Kiếm Phong đi dò xét chuyện này, có nhu cầu gì thì cứ gọi điện cho Lưu lão đại, bên kia sẽ toàn lực ủng hộ các người." Lúc ăn cơm, Lâm Dật nói:

"Những người còn lại thì theo tôi."

"Vâng!"

Mọi người thấp giọng trả lời.

Sau khi ăn xong, mọi người chia binh hai đường, Lâm Dật mang theo La Kỳ và Chu Lương, đi xử lý chuyện bên phía công ty, những người còn lại, đều bị anh phái đi điều tra thế lực biên giới.

Lâm Dật lái xe đến Đại Sứ quán, gặp được Trần Khánh Phong.

Nhìn thấy Lâm Dật bình an vô sự xuất hiện ở trước mặt mình, Trần Khánh Phong có loại cảm giác như đã qua mấy đời.

Hôm qua nhận được tin tức, nói anh bị người của quan chức Panama bắt đi, vốn cho rằng là cửu tử nhất sinh, không nghĩ tới chưa đến một ngày đã bình yên vô sự xuất hiện ở trước mặt mình.

"Lâm tổng, anh hẳn không có việc gì đúng không?" Trần Khánh Phong thử thăm dò.

"Tôi không phải đang rất tốt sao, anh thấy tôi giống như có việc gì." Lâm Dật phất phất tay, cười nói:

"Lên xe đi, việc ngày hôm nay còn phải làm phiền anh đi với chúng tôi một chuyến."

"Đây đều là việc nhỏ, về công về tư, đều là chuyện mà chúng tôi nên làm."

Trần Khánh Phong lên xe, ngồi ở hàng sau, thử thăm dò:

"Lâm tổng, ở đây không có người ngoài, tôi muốn biết, chuyện khuya ngày hôm trước, có phải là anh. . ."

"Thật ra thì người nào giết người căn bản không quan trọng, quan trọng là vấn đề đã được giải quyết. Chuyện này quan trọng hơn bất cứ chuyện nào, anh nói có đúng hay không?"

"Ngạch. . ."

Trần Khánh Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, lời đã nói đến nước này, nếu như anh còn nghe không rõ, thì chính là kẻ ngu.

Trần Khánh Phong không cách nào khống chế tim đập nhanh hơn, nhớ tới ngày đàm phán hôm trước.

Lâm tổng bề ngoài hào hoa phong nhã, không nghĩ ngay cả loại chuyện này mà cũng dám làm được, thật sự là quá độc ác.

Bản thân mình đã đánh giá thấp anh ấy.

Lái xe một giờ, đã tới cảng Balboa.

Bởi vì đang xảy ra xung đột, nên hàng của tập đoàn Lăng Vân đều bị đưa đến nơi này.

Nhưng mà dưới sự can thiệp của quan chức Trung Quốc, người của cục quản lý kênh đào cũng không có động đến nhóm hàng này.

Cũng chính vì nguyên nhân này, khiến cho Lâm Dật từ đầu tới cuối đều cảm thấy, đây dường như chỉ là hành động rất bình thường, chỉ là hành động của bọn họ có chút quá khích.

Nhưng Lâm Dật cảm thấy chỗ biệt khuất nằm ngay chỗ này.

Nói đây là hành động thương nghiệp bình thường, nhưng cách làm của bọn họ lại có chút khác người.

Nói nơi này có âm mưu gì đó, nhưng lại dường như cũng không sao cả.

Toàn bộ hành trình đều có liên hệ với người quan chức, bàn bạc cách làm những chuyện này, cũng tìm không ra được mao bệnh gì.

Mẹ nhà nó!

Xe chạy đến địa điểm chỉ định, Trần Khánh Phong phụ trách đi thương lượng với người của cửa cảng, chuẩn bị kiểm kê hàng trên thuyền.

Bởi vì phân đoạn này, nhất định phải có sự đồng ý của người của quan phương mới có thể bắt đầu kiểm tra.

Lâm Dật nhìn về phía trước một chút, ngoại trừ cửa cảng rộng lớn, cách đó không xa, còn có một bến tàu to lớn.

Dựa theo lời Trần Khánh Phong, tàu chở hàng của tập đoàn Lăng Vân dừng lại ở chỗ này.

Công việc kiểm tra lát nữa cũng sẽ tiến hành ở chỗ đó.

Sau mười mấy phút thương lượng, Trần Khánh Phong mang theo hai nhân viên công tác tới, chuẩn bị kiểm tra lô hàng kia của tập đoàn Lăng Vân.

"Anh là ông chủ của tập đoàn Lăng Vân."

Nhìn thấy Lâm Dật, một nhân viên công tác lên tiếng.

Lâm Dật liếc mắt nhìn bảng tên trên ngực người nói chuyện, tên của anh ta Mahra.

"Là tôi, có việc gì?"

"Người ở chỗ bảo vệ đều bị giết chết, chúng tôi tại cảm thấy, chuyện này có quan hệ với anh, anh chính là hung thủ giết người!"

Lâm Dật: ? ? ?

Quả nhiên mạch não của người nước ngoài đều rất thần kỳ.

Thế mà lại nói những lời này ngay trước mặt mình, đúng là thú vị.

Trần Khánh Phong cũng có chút xấu hổ, sau đó bất đắc dĩ cười rộ lên.

Anh ta đã ở chỗ này hơn một năm, biết tính cách nhanh mồm nhanh miệng của dân bản xứ, không có chút đầu óc nào.

Dạng người này, nếu như xuất hiện ở Trung Quốc, đoán chừng cỏ trên mộ đều đã cao hơn hai mét.

"Đã có người tự thú, sao anh lại còn nghi ngờ tôi?"

"Chúng tôi cảm thấy, đó là người thế tội thay anh, anh chính là hung thủ giết người ở chỗ bảo vệ!" Mahra nói, mang theo chút hận thù.

Nếu như không phải còn cần công việc, anh ta cũng sẽ không tới làm phối hợp kiểm tra.

Lâm Dật lộ vẻ mỉm cười, cũng không tức giận.

"Cho nên anh kiên định cho rằng, là tôi giết đồng sự của mình, đúng không?"

"Đúng!" Mahra kiên định nói:

"Bởi vì anh có động cơ, không thể nào là người khác được, anh lừa được người khác, nhưng không lừa được chúng tôi đâu."

"Bọn họ chỉ là đồng nghiệp của anh, cũng không phải là người thân của anh, anh không cần thiết phải kích động như vậy." Lâm Dật vỗ vỗ bờ vai của anh ta, nói:

"Nếu không anh có thể sống đến buổi sáng ngày mai hay không sẽ là một ẩn số, anh cứ nói đi?"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment