Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1819 - Chương 1817: Tập Kích.

Chương 1817: Tập Kích.
Chương 1817: Tập Kích.

Lâm Dật cũng không cho rằng, mình có thể giải quyết được Mahra trên đường trở về, sau đó cầm lấy khoáng thạch rồi chạy thoát.

Bọn họ không có khả năng cho mình cơ hội như vậy.

Hơn nữa làm vậy còn có thể đưa tới xung đột quy mô lớn.

Cứ như vậy, mình sẽ chân chính trở thành tiêu điểm của toàn thế giới.

Không nên làm loại chuyện này thì tốt hơn.

Nhưng Lâm Dật làm như vậy là vì muốn phân tán lực chú ý của bọn họ.

Phòng ngừa những người từ biên giới kia, biết được tình huống bên này rồi tập kích bất ngờ, có thể tăng lên không ít hệ số an toàn.

Cho nên, phải nói chuyện riêng với người của cục quản lý, như này mới có thể khống chế lại chuyện này trong phạm vi bên trong.

Mahra lặng lẽ cầm khoáng thạch, rồi đưa theo Lâm Dật ra ngoài.

Đi cùng còn có bốn cảnh sát, còng tay anh rồi đưa lên xe.

Nhưng dưới sự ảnh hưởng của tiền giấy, Lâm Dật chỉ là bị hạn chế tự do, muốn chơi điện thoại di động hoặc là gọi điện thoại, những hành động cấm này đều không thành vấn đề với anh.

Cùng lúc đó, Chu Lương cũng lái xe, yên lặng đi theo sau.

Mục tiêu của anh chính là khóa chặt hành tung của Lâm Dật, để phòng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn khác.

Mà sau khi rời khỏi bến tàu, La Kỳ lập tức gọi điện thoại cho Lưu Hồng.

Báo cáo lại đầu đuôi ngọn nguồn chuyện vừa mới xảy ra cho anh.

Sau khi nghe được tin tức này, Lưu Hồng cảm thấy khiếp sợ, lập tức triển khai bố trí, phái Khâu Vũ Lạc và Ninh Triệt đến Panama, trợ giúp Lâm Dật xử lý việc này.

Sau khi báo lại với Lưu Hồng, La Kỳ lại gọi điện thoại cho Dư Tư Dĩnh và Tùy Cường, thông báo bọn họ tập hợp tại Đại Sứ quán.

Trước trước sau sau, qua hơn nửa giờ, mới sắp xếp xong những chuyện này.

"Trần tiên sinh, bọn họ cần vũ khí trợ giúp, hi vọng ngài có thể cung cấp cho chúng tôi."

Nghe thấy La Kỳ nói vậy, Trần Khánh Phong cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó từ chối.

"Chuyện này là không thể nào, xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi sẽ tiếp nhận xử lý, sẽ không để cho các người..."

"Đây là giấy chứng nhận của tôi, làm phiền ngài nhìn một chút."

Trần Khánh Phong nói còn chưa dứt lời, La Kỳ đã đưa giấy chứng minh thân phận của mình ra.

Người kia bị giật nảy mình, nằm mơ đều không nghĩ tới, cô gái đứng bên cạnh lại là người đến từ quân đội!

"Chẳng lẽ các người đều là?"

"Đúng vậy? Anh Lâm là tổ trưởng của chúng tôi, quân hàm thiếu tá." La Kỳ nói:

"Dựa theo các hiệp nghị và quy định liên quan, chúng tôi có quyền lợi yêu cầu Đại Sứ quán cung cấp viện trợ dạng này cho chúng tôi. Hy vọng Trần tiên sinh có thể giúp đỡ một chút."

"Được rồi, ngài yên tâm, tôi hiện tại sẽ báo cáo chuyện này lên phía trên, cố gắng chuẩn bị tất cả món đồ mà các người cần."

"Được, làm phiền rồi."

...

Khoảng ba mươi phút sau, Lâm Dật được đưa về cục quản lý.

Lâm Dật lại gặp Ganole một lần nữa.

Nhưng lần này, nét mặt của anh ta đã nghiêm túc không ít, không còn khách sáo giống trước đó nữa.

"Lâm tiên sinh, tôi cần ngài giải thích một chút về lai lịch của thứ này."

"Là tôi buôn lậu trở về." Lâm Dật thoải mái thừa nhận.

"Lấy tài lực của anh hẳn là không thiếu chút thuế này đúng không."

"Đương nhiên là không thiếu, nhưng những vật này không được đưa vào Trung Quốc. Tôi mới nghĩ dùng phương pháp như vậy, gây thêm phiền toái cho các người rồi." Lâm Dật nhàn nhạt nói.

"Nếu là như vậy, chúng tôi muốn thu đồ, anh còn cần nộp một chút tiền phạt, điểm ấy có viết rõ ràng trên hiệp nghị, anh hẳn là biết đúng không."

Lâm Dật thở phào một cái, giống như mình đoán vậy.

Ganole cũng không biết thứ này là gì, theo như tình huống trước mắt thì vẫn an toàn.

"Tôi biết, tôi sẽ nộp phạt dựa theo quy định liên quan, thậm chí có thể bỏ ra nhiều hơn."

Ganole ngẩng đầu nhìn Lâm Dật, "Tôi không hiểu ý tứ của anh."

"Đối với cá nhân tôi, hai thứ đồ này rất quan trọng, cho nên không muốn giao cho các người. Tôi có thể trả nhiều tiền hơn để mua bọn nó về, anh coi như chuyện này chưa từng xảy ra, anh cảm thấy thế nào?"

"Không thể, anh đang vũ nhục công việc của tôi!" Ganole nghiêm nghị nói.

"50 triệu."

"Đây là Panama, đừng tưởng rằng dùng tiền là có thể thu mua tôi."

"80 triệu."

"Anh làm ra chuyện như vậy, là trái với quy định liên quan, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý."

"100 triệu, đô la mỹ."

Vẻ mặt Ganole trở nên mất tự nhiên, vẻ mặt đã không còn cương trực công chính giống vừa rồi nữa.

"Lâm tiên sinh, tôi hi vọng anh hiểu..."

"200 triệu."

"Tôi cảm thấy đây chỉ là hai khối khoáng thạch bình thường, cũng không có bất kỳ tính nguy hiểm gì, có thể giao cho anh, nhưng anh phải giữ bí mật này." Ganole nói:

"Đồng thời tôi hi vọng, anh có thể tìm tới hai món đồ tương tự, để cho tôi giao nộp lên trên."

"Đương nhiên là không thành vấn đề, đây đều là chuyện tôi nên làm, cho tôi số tài khoản của anh là được."

Ganole mừng rỡ như điên, "Chẳng lẽ anh không sợ tôi lừa anh sao?"

"Tôi chỉ đang biểu hiện thành ý của tôi."

Lâm Dật làm như vậy, là muốn mau chóng buộc Ganole vào cùng một chỗ với mình.

Chỉ cần anh ta nhận tiền thì hai người chính là cùng một bọn.

Dù mình có đưa ra một số yêu cầu quá phận, anh ta cũng sẽ không từ chối.

"Khó trách anh có thể trở thành thương nhân nổi danh Trung Quốc, dũng khí và sự quyết đoán của anh khiến cho tôi phải bội phục."

Ganole vừa nói chuyện vừa đem số tài khoản ngân hàng của mình cho Lâm Dật, không có chút do dự nào.

Lâm Dật gửi số tài khoản của Ganole cho Hà Viện Viện, sau đó gọi điện thoại cho cô.

"Đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện thoại cho tôi, là muốn phá hủy giấc mộng của tôi sao."

"Tôi có gửi cho cô một số tài khoản ngân hàng, chuyển 200 triệu đô la mỹ qua số tài khoản đó đi."

"200 triệu đô la mỹ? Anh xác định không nói sai cứ?"

"Không có, tốc độ càng nhanh càng tốt." Lâm Dật nói:

"Đúng rồi, lại mở thêm hóa đơn 300 triệu đô la mỹ, sau đó tôi muốn tìm người chi trả, nhớ làm cho sổ sách sạch sẽ một tí."

"Đã hiểu."

Cúp điện thoại, Lâm Dật mỉm cười nhìn Ganole.

"Tiền sẽ lập tức tới tài khoản, nếu như anh không tin, có thể chờ một lát."

"Tôi tin tưởng thành ý của anh, nhưng bây giờ, tôi cần anh tìm hai món đồ tương tự tới, như này tôi mới có thể giao nộp."

"Tôi có thể làm được chuyện này, nhưng cần bỏ chút thời gian." Lâm Dật nói:

"Nhưng trong đoạn thời gian này, tôi muốn đưa hai thứ đồ này đi, không muốn đặt ở đây."

Đây là một yêu cầu rất quá đáng, nhưng dưới tác động của tiền giấy, Ganole đã suy tư rất lâu.

"Tôi không có quyền lợi làm ra chuyện như vậy, nếu như quan chức Trung Quốc ra mặt can thiệp, sẽ trì hoãn thời gian xử lý chuyện này. Tôi thấy anh có lẽ hiểu ý của tôi."

"Chuyện này không có vấn đề, tôi sẽ để bọn họ giúp đỡ."

Dạng thao tác này giống như việc trì hoãn kiểm hàng.

Nếu như quan chức Trung Quốc tham dự vào sẽ trì hoãn tốc độ của chuyện này rất nhiều, có thể tạo thời gian cho mình.

Còn lại thì phải xem lữ đoàn Trung Vệ, mất bao lâu mới tìm được hai khối tương tự.

Reng reng reng _ _

Lúc này, điện thoại của Lâm Dật vang lên, là Chu Lương gọi điện thoại tới.

"Anh Lâm, chạy mau! Người biên giới đến!"

Bình Luận (0)
Comment