Mặc dù không lấy được vũ khí, nhưng sự trợ giúp của đám người Dư Tư Dĩnh, tạo cho Lâm Dật và Chu Lương chút cơ hội thở dốc.
"Quá mẹ nó dọa người rồi, nếu như mà chơi thêm một hồi, hai người chúng ta sẽ treo ở đây mấy."
"Nào chỉ là treo ở đây."
Lâm Dật nhe răng toét miệng nói: "Đoán chừng sẽ bị bọn họ kéo ra ngoài cho chó ăn."
"Lão đại, anh đừng làm tôi buồn nôn, tôi còn chưa có kết hôn mà."
"Anh thật sự cho rằng bọn họ tốt đẹp lắm sao, cho chó đã nhẹ lắm rồi, ha ha. . ."
"Còn sống thật là tốt, sau khi trở về, nhất định phải đến đại bảo kiếm thư giãn ba ngày ba đêm."
"Đến lúc đó hai chúng ta hẹn một chút, bên Trung Hải đều không được, nói đến đại bảo kiếm thì phải là Đông Bắc, so với bọn họ bên phía Trung Hải chỉ xứng làm em thôi."
"Nói chuẩn, đến lúc đó phải đi làm một đợt mới được."
Tiếng súng phía xa vẫn còn tiếp tục, hai người bên này thoát khỏi nguy hiểm, lái chiếc Lục Tuần đã thủng trăm ngàn lỗ về phía đại sứ quán.
"Còn bao xa nữa." Lâm Dật ngồi ở hàng sau hỏi.
"Khoảng hai cây số nữa, lập tức tới ngay."
"Vết thương của anh thế nào rồi? Có thể chịu đựng được hay không, không được thì đổi tôi tới."
"Đều là bị thương ngoài da, có thể chịu đựng."
"Vậy anh cứ lái xe trước, chờ đến nơi rồi tôi sẽ băng bó giúp anh."
"Được!"
"Ngọa tào, xảy ra chuyện gì vậy, phía trước sao còn xuất hiện chướng ngại vật trên đường."
"Chướng ngại vật trên đường?"
Ngay tại lúc hai người cho rằng có thể lập tức tiến vào khu vực an toàn, chợt thấy phía trước có một chướng ngại vật, cao khoảng hơn một mét, ngăn tại giữa đường, không có một chút khe hở nào.
Mà lại chướng ngại vật trên đường còn là hình tam giác, cũng không phải là lan can của các bãi đỗ xe thông thường.
Muốn xông tới là không thể nào.
"Lão đại, không qua được."
"Dừng xe lại trước đi." Lâm Dật thấp giọng nói:
"Hai chúng ta đổi vị trí, sau đó anh nằm xuống, đừng để bọn họ nhìn thấy anh."
Lâm Dật không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng có thể tưởng tượng được, chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy.
Trên người Chu Lương có vết thương, không thể lại để cho anh ấy lái xe nữa.
Không nói nhảm, sau khi dừng xe lại, Chu Lương lập tức ngồi xuống ghế phụ.
Cũng làm theo lời Lâm Dật nói, hạ thấp thân thể của mình xuống, để tránh bị phát hiện.
Sở dĩ Lâm Dật dám làm như thế, là bởi vì xác định bọn họ không dám nổ súng mù quáng, bởi vì danh dự quốc tế của mình rất quan trọng.
Nếu như dám động thủ trước, Trung Quốc cũng không phải là ăn chay.
Thời đại đã thay đổi!
"Băng bó vết thương rồi kiểm tra thương thế của mình trước."
"Được!"
Lâm Dật lái xe, chậm rãi tiến lên.
Trước mặt chướng ngại vật trên đường là đại binh của Mỹ, đem súng nhắm ngay vào Lâm Dật, dường như muốn cho hai người xuống xe tiếp nhận kiểm tra.
"Tiếp theo nên làm thế nào đây."
"Nhìn tình huống rồi lại nói, tôi đi xuống xem một chút."
"Chuyện này có thể được không? Họ đang cầm súng nhằm vào anh đó."
"Chỉ có hai người, không phải là vấn đề lớn."
Nói xong, Lâm Dật hít sâu một cái.
"Tôi cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nếu có những người khác mai phục lân cận, tôi sẽ tạo cơ hội cho anh, lập tức lái xe đi, không cần phải để ý đến tôi!"
"Vậy không được, tôi không thể bỏ anh lại được!"
"Đây là mệnh lệnh!" Lâm Dật nói:
"Hiện tại toàn thế giới đều biết, khoáng thạch nằm trên tay chúng ta. Nếu như bị những người này cướp đi, thì mặt mũi của Trung Quốc sẽ mất hết, nhớ chưa!"
"Nhớ, nhớ kỹ!" Hốc mắt Chu Lương đỏ bừng, nói.
"Khóc mấy cái lông, tôi còn chưa có chết đâu, chỉ là nói cho anh về khả năng xấu nhất mà thôi."
"Đã biết."
Nhìn thấy Lâm Dật xuống xe, đại binh Mỹ phụ trách cản đường, dùng vũ khí nhắm ngay vào đầu của anh.
Lâm Dật giơ hai tay lên, cẩn thận đi qua.
"Các người muốn làm gì."
"Tôi nghi ngờ trên người của anh, mang theo vũ khí có tính sát thương, hiện tại muốn tiến hành soát người."
"Được."
Lâm Dật không có phản kháng, mà dùng ánh mắt còn lại nhìn về bốn phía.
Dường như nơi này không có người, nói cách khác, người canh giữ trên đường nhỏ này chỉ có hai người bọn họ.
Nếu như vậy, tính nguy hiểm sẽ được giảm mạnh.
Lâm Dật giơ hai tay, đứng ở trước mặt hai người.
Một người trong đó cầm vũ khí nhắm vào đỉnh đầu Lâm Dật, người kia kiểm tra ở trên người anh.
Cố gắng tìm kiếm khoáng thạch mà anh giấu ở trên người.
Ngay tại lúc anh ta sắp sờ đến chỗ phía sau, Lâm Dật phát động phản kích.
Tay phải nắm chặt nòng súng của một người khác, tay trái lấy ra đao giải phẫu giấu ở phía sau.
Một đạo ánh sáng lạnh lẽo lóe qua, chỗ cổ của người phụ trách soát người lộ ra một vệt máu, máu tươi phun tung toé khắp nơi, thậm chí trên mặt Lâm Dật đều có không ít.
"Fuck!"
Người còn lại lộ ra vẻ mặt tức giận và hoảng sợ, nhưng Lâm Dật lại không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào!
Giống như trước đó, Lâm Dật dùng đao giải phẫu cắt đứt động mạch chỗ cổ của anh ta!
"Nhanh xuống xe!"
Lâm Dật hét một tiếng, Chu Lương vội vàng chạy xuống.
"Mang hai người này lên trên xe, trang bị trên người bọn họ cũng đủ tiếp tế cho hai chúng ta!"
Chu Lương có một bụng nghi vấn, nhưng lại không dám đặt nhiều câu hỏi ở thời điểm này.
Anh chỉ nghe theo chỉ huy của Lâm Dật, nâng một người trong đó lên, rồi kéo lên trên xe.
"Lấy hết trang bị của bọn họ xuống đi." Lâm Dật vừa lái xe vừa nói.
"Lão đại, chúng ta dời chướng ngại vật trên đường đi, là có thể trở lại khu vực an toàn, còn cần những thứ này làm gì?"
"Đây là một đợt âm mưu, có lẽ chúng ta sẽ không trở về được."
Lâm Dật lái xe, ngược về con đường ban đầu, nhưng lại lái về một phương hướng khác.
"Vì để đạt được càng nhiều khoáng thạch, nước Mỹ sẽ âm thầm hợp tác vời người biên giới trong bóng tối. Đây cũng là nguyên nhân tại sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này, muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của."
Lâm Dật cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía, khuôn mặt thâm trầm, nói:
"Cuộc chạm trán vừa rồi rất có thể là trạm kiểm soát thứ nhất, phía sau có thể sẽ có trạm thứ hai thậm chí là trạm thứ ba, nhất định sẽ còn bị cản lại. Nếu để cho bọn họ biết, có hai người bị giết thì sẽ bị nắm được sơ hở. Bọn họ có thể sẽ càng không kiêng nể gì cả, sẽ càng bất lợi hơn đối với tình cảnh của chúng ta."
"Vậy giờ phải làm sao? Tụ hợp với bọn họ sao?"
"Chỉ có thể thử nhìn một chút." Lâm Dật nói:
"Thời điểm tập hợp vừa rồi đã bị bọn họ phá hủy, cho dù có lực lượng vũ trang chính phủ thì bọn chúng cũng sẽ không bận tâm. Điều này chứng tỏ chúng đã nghĩ đến điểm này từ trước, cho nên mới ném lựu đạn, phá hư kế hoạch của chúng ta. Nếu như bây giờ trở về, nhất định sẽ phải nhận sự ngăn cản điên cuồng, sẽ không dễ dàng để cho chúng ta tập hợp."
"Tình huống đúng là không dễ làm lắm." Chu Lương khẩn trương, nói.
"Anh trước tiên cứ tháo vũ khí và áo chống đạn của bọn họ xuống. Tôi tìm đường trở về một chút, nhìn xem có cơ hội chạy trốn hay không, nếu thực sự không được thì thử quay lại tụ hợp với bọn họ. Đây là chuyện duy nhất mà chúng ta có thể làm."
"Được!"
Sau khi phân xong nhiệm vụ, Chu Lương dựa theo yêu cầu của Lâm Dật, tháo hết tất cả vũ khí và trang vị của hai tên lính Mỹ, cũng lấy một phần bên trong bỏ sang ghế kế bên tài xế, để cho Lâm Dật sử dụng.
Nhưng không thể xử lý thi thể tại chỗ được, chuẩn bị tìm một chỗ không người để vứt.
Lâm Dật lái xe, chạy nhanh trong thành phố, nhưng mỗi một con đường đều có người trấn giữ.
Điều quan trọng nhất là, lực lượng vũ trang địa phương dường như đang như thể chân tay với nước Mỹ.
Áp lực đối với Lâm Dật lại tăng lên gấp bội!