Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1825 - Chương 1823: Sách Lược Mới.

Chương 1823: Sách Lược Mới.
Chương 1823: Sách Lược Mới.

Cho dù tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng hành động của Lâm Dật vẫn cẩn thận từng li từng tí như cũ.

Bởi vì có rất nhiều người biên giới đều đến nơi này, những người kia đều không phải là người ngu.

Bọn chúng sẽ không ham chiến với người của tổ một, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp thoát khỏi chiến trường, đây chỉ là vấn đề thời gian.

Nếu như không thể lái đến một khu vực an toàn trong đoạn thời gian này, thì kết quả sẽ càng thêm ác liệt.

Mà người của tổ một, vì yểm hộ cho mình, sẽ lâm vào tình trạng chiến đấu liên tục.

Trong lúc vô hình, chuyện đã làm tăng sự nguy hiểm và trọng trách của tổ một, đây là chuyện mà Lâm Dật không muốn nhìn thấy.

Thời gian dần trôi qua, sắc trời dần dần tối xuống.

Lâm Dật cẩn thận lái xe, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, không có bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.

Còn có rất nhiều người ẩn núp trong bóng tối, chưa có tham dự vào, mà đang là tùy thời mai phục.

Nếu như gặp phải bọn họ trong khoảng thời gian này, kết quả của mình, không cần nhiều lời nữa.

Nhưng điều làm cho Lâm Dật lo lắng nhất cũng không phải là cục diện hỗn loạn trước mắt, mà chính là người áo đen sẽ xuất hiện cùng lúc với khoáng thạch!

Giả dụ người áo đen xuất hiện, phía trước có sói, phí sau có hổ, tình huống của mình có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Đại não Lâm Dật nhanh chóng xoay tròn, dựa vào tình huống như vậy, có ba con đường đang bày ở trước mặt mình.

Thứ nhất, tìm một con đường có thể đi thông đến đại sứ quán, đây là kết cục viên mãn nhất.

Nhưng theo như tình huống trước mắt, con đường này chưa hẳn là có thể đi thông.

Thứ hai, đi tìm người của tổ một rồi tụ hợp lại với nhau.

Nhưng so với con đường thứ nhất, phương pháp này lại càng thêm gian nan.

Người biên giới rất rõ ràng, một khi để cho mình và người của tổ một tụ hợp cùng một chỗ, muốn lấy được khoáng thạch căn bản là chuyện không thể nào.

Cho nên phương pháp này cũng là khó khăn trùng điệp, hơn nữa tính nguy hiểm còn lớn hơn.

Thứ ba, chính là tìm một chỗ rồi trốn đi, thoát khỏi sự truy kích của những người này trước, sau đó lại nghiên cứu tiếp nên làm như thế nào.

So với hai biện pháp trước đó, tính an toàn của loại phương pháp này sẽ lớn hơn.

Nhưng biện pháp này, lại không thể giải quyết được tính thực chất của vấn đề.

Sau khi suy đi tính lại, Lâm Dật quyết định thử hai loại biện pháp đầu tiên trước, nếu như không được, chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác thôi.

Lâm Dật nhìn qua bên ngoài, sắc trời đã dần dần ảm đạm, anh nhìn bình xăng một chút.

May mà Chu Lương thông minh, đã đổ đầy bình xăng từ trước. Chạy trong thành phố thời gian dài như thế rồi, số xăng còn lại còn có thể chạy được hơn 300 cây số, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là đủ dùng.

Về phần chuyện còn lại, chính là tìm kiếm đường ra.

Lâm Dật vừa lái xe vừa quan sát bốn phía.

Chu Lương ngồi phía sau cầm súng, nhắm ngay ngoài cửa sổ, một khi phát hiện nguy hiểm, thì lập tức xuất thủ.

Nhưng đi qua mấy con đường, phát hiện tất cả đều đã bị phong tỏa, muốn trở lại khu vực an toàn đã là chuyện không thể nào.

"Lão đại, tình huống dường như không tốt lắm." Chu Lương bĩu môi: "Xung quanh Đại sứ quán có vẻ như đều đã bị phong tỏa."

"Nào chỉ là không tốt lắm." Lâm Dật nói:

"Tôi cảm thấy hiện tại, cả thành Panama đều đã bị phong tỏa. Hơn nữa, dưới sự bày mưu tính kế của Mỹ, nhất định sẽ tiến hành hạn chế lực lượng vũ trang đối với chúng tôi. Chỉ dựa vào chút người của đại sứ quán này, đối với cục diện trước mắt mà nói, chẳng khác gì là muối bỏ biển cả, không giải quyết được vấn đề."

"Vậy tình trạng của hai chúng ta chẳng phải đang là cửu tử nhất sinh sao."

"Đừng lạc quan như vậy, thập tử vô sinh."

"A a a _ _ đại bảo kiếm mà tôi hằng mong muốn a!"

"Đều mẹ nó là lúc nào rồi, còn muốn những thức này." Lâm Dật cười mắng.

Cảm thấy Chu Lương lúc này có chút buông thả mình.

"Đã không còn đường sống, đương nhiên là muốn chết thể diện một chút." Chu Lương nhìn bốn phía một chút, "Chúng ta bây giờ đi đâu đây, cảm thấy hình như đã đến khu bình dân rồi thì phải."

"Không thể trở về Đại Sứ quán, đến ngoại ô thành phố đi, tìm chỗ tránh một hồi đã."

Lâm Dật nhìn về bốn phía một chút, phát hiện nơi phụ cận hơi chệch hướng, còn có hoang vu, nói:

"Mục tiêu hiện tại quá lớn, tốt nhất là tìm nơi trốn đi đã, sau đó lại nghĩ biện pháp liên lạc với người của Đại Sứ quán."

"Nhưng tôi cảm thấy, nếu như không tìm thấy chúng ta trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ phong tỏa toàn thành, sau đó sẽ tiến hành điều tra nghiêm ngặt."

"Không quan trọng, dạng điều tra này cũng chỉ là mưa bụi, không có uy hiếp lớn đến chúng ta."

Trong mắt Lâm Dật, chỉ cần trên tay của đối phương không có vũ khí hạng nặng, lấy thân thủ của mình và Chu Lương, muốn ứng phó cũng không tính là khó.

Cho dù là nhân viên biên giới của thành Panama hay là binh lính nước Mỹ, dưới tình huống tay không tấc sắt sẽ không đủ uy hiếp đến hai người.

Chắc chắn sẽ không uy hiếp được an toàn của mình.

Chuyện mà Lâm Dật lo lắng nhất cũng không phải bọn họ, mà chính là đồng bọn của người áo đen.

Anh chắc chắn đến 90%, đối phương nhất định sẽ xuất hiện!

Lần trước tại Dubai, một người áo đen đã khiến cho mình ăn không tiêu rồi.

Nếu như không phải Tống Kim Dân kịp thời đuổi tới, thì qua mấy tháng nữa sẽ chính là ngày giỗ một năm của mình.

Cho nên, nhất định phải tìm tới một khu vực an toàn để trốn đi trước khi bọn họ phát hiện ra mình!

Nếu không thì mình và Chu Lương sẽ không có bất kỳ đường sống nào!

"Đã hiểu."

Dựa theo phân phó của Lâm Dật, Chu Lương sắp xếp lại tất cả trang bị trên xe, thu dọn rồi bỏ vào trong túi.

Lâm Dật lái xe, tiếp tục tìm kiếm chỗ có thể ẩn nấp tại khu ổ chuột gần thành Panama.

Cho đến khi sắc trời trở nên xám xịt, trăng khuyết lên cao, mới tìm được một chỗ không người để dừng xe lại.

"Lão đại, là muốn xuống xe sao?"

"Tôi thấy bên cạnh có cái thùng nhựa, anh xuống nhặt về."

"Mẹ nó, không phải chứ, tốt xấu gì tôi cũng là phú nhị đại giá trị con người trên 10 tỷ, chẳng lẽ lại để cho tôi đi nhặt ve chai sao?"

"Đừng nói nhảm nữa, bảo anh đi thì cứ đi." Lâm Dật nói: "Bên cạnh còn có cái ống dẫn, cũng nhặt về luôn."

"Được rồi."

Chu Lương không nói lời vô nghĩa nữa, dựa theo yêu cầu của Lâm Dật, đi xuống nhặt thùng nhựa và ống nước.

"Sau khi lấy được đồ thì đổ xăng trong bình vào đó, thứ này có tác dụng rất lớn đối với chúng ta." Lâm Dật nói: "Xong việc thì vào trong xe chờ tôi, tôi sẽ lập tức trở về."

"Đã hiểu."

Giao phó xong nhiệm vụ, Lâm Dật cũng không nhàn rỗi.

Anh lặng lẽ chạy ra ngoài từ trong hẻm nhỏ, đến một đầu đường cái hơi rộng rãi.

Sắc trời đã tối, trên đường phố cũng không còn quá nhiều người, người và xe cộ chỉ lướt qua một cách ngẫu nhiên.

Ánh mắt của Lâm Dật tựa như chim ưng, đang tìm kiếm con mồi thích hợp trên đường.

Mấy phút đồng hồ sau, ánh mắt của Lâm Dật khóa chặt trên một người đàn ông mặc vest.

Bên cạnh anh ta còn có hai cô gái, anh ta đang khoe khoang điện thoại mới của mình với hai cô gái.

Có vẻ như là Huawei.

Sau khi khóa chặt mục tiêu, Lâm Dật đi tới, vỗ vỗ bờ vai của anh ta.

"Tiên sinh, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện."

Đứng trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, Lâm Dật cố ý nói chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha sứt sẹo.

Người đàn ông trẻ tuổi đang khoác lác tỏ vẻ, bỗng nhìn thấy Lâm Dật đột nhiên xuất hiện, trong ánh mắt mang theo một tia cao ngạo.

Mà hai người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng nhìn Lâm Dật với vẻ trêu tức, không được nhiệt tình lắm.

Bởi vì văn hóa con người khác nhau, giá trị nhan sắc của Lâm Dật cũng không thể phát huy tác dụng ở chỗ này.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi là Tần Hán, là người Trung Quốc tới nơi này để làm việc, muốn đến đường Sangma, nhưng không biết đi như thế nào. Anh có thể chỉ đường cho tôi được không?"

Bình Luận (0)
Comment