Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1826 - Chương 1824: Xem Ai Chạy Nhanh Hơn.

Chương 1824: Xem Ai Chạy Nhanh Hơn.
Chương 1824: Xem Ai Chạy Nhanh Hơn.

Đường Sangma mà Lâm Dật nhắc tới, chính là vị trí vừa rồi của anh và Chu Lương.

"Đương nhiên, tôi sẽ không để cho anh giúp đỡ không công." Lâm Dật nói:

"Trong túi tiền của tôi có 100 đô la mỹ, nếu như anh nguyện ý giúp đỡ tôi, tôi có thể đưa cho anh 100 đô la mỹ này coi như là thù lao."

Nhìn đến 100 đô la mỹ trên tay Lâm Dật, hai mắt người đàn ông trẻ tuổi lập tức tỏa sáng.

Nơi này rất gần với khu ổ chuột, điều kiện của người sinh hoạt ở đây cũng không khá lắm.

Nếu không không đến mức dùng một chiếc điện thoại di động, là có thể giả trang trước mặt hai cô gái.

100 đô la mỹ trên tay Lâm Dật, đối với người đàn ông trẻ tuổi mà nói, đã là một số không nhỏ.

"Chắc chắn là sau khi tôi chỉ đường cho anh thì sẽ cho tôi 100 đô la mỹ này chứ." Người đàn ông trẻ tuổi xác nhận lại.

"Đương nhiên, 100 đô la mỹ này không là gì đối với tôi cả, không cần thiết phải lừa anh."

Người đàn ông trẻ tuổi mừng rỡ, chỉ vào con đường phía sau lưng Lâm Dật rồi nói:

"Đi dọc theo con đường này, đến khi gặp được ngã tư thì rẽ sang bên phải là được, hiện tại anh có thể đưa tiền cho tôi rồi chứ."

"Chờ một chút, tiếng Tây Ban Nha của tôi không được tốt lắm, không nghe hiểu anh đang nói cái gì, anh có thể mang tôi tới đó hay không?"

"Làm sao có thể, tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần làm. Anh cho rằng thời gian của tôi không đáng tiền sao?" Người đàn ông trẻ tuổi ôm vòng eo của hai người phụ nữ, nói.

"Không không không, tôi sẽ trả thù lao mà." Lâm Dật nói:

"Nếu như anh nguyện ý dẫn đường cho tôi, tôi có thể đưa cho anh thêm 50 đô la mỹ."

"Chắc chắn chứ?" Người đàn ông trẻ tuổi có chút động tâm.

"Đương nhiên, đã nói với anh rồi, tôi có rất nhiều tiềm, 150 đô la mỹ không là gì đối với tôi cả."

Nếu như có thể, Lâm Dật đã đưa ra nhiều tiền hơn để dụ hoặc đối phương rồi.

Trời không toại lòng người, trong túi quần của anh, chỉ còn lại hơn 150 đô la này.

Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi di chuyển lòng vòng, dường như phát hiện một cơ hội kim tiền.

"Nếu như anh nguyện ý đưa 150 đô la mỹ, như vậy tôi cũng nguyện ý đưa anh đi."

"Thành giao." Lâm Dật nói: "Chỉ cần anh dẫn tôi tới đường Sangma thì số tiền này sẽ là của anh."

"Đi thôi."

Nói xong, người đàn ông trẻ tuổi nhìn sang hai cô gái bên cạnh, "Em chờ anh ở đây một lát, anh sẽ trở về ngay."

"Chúng em muốn đi chung với anh, ở đây thật là nhàm chán." Bạn gái phàn nàn.

"Để cho chúng em đi chung với anh đi."

"Chỗ đó rất bẩn, các em không nên đi thì hơn. Anh bảo đảm với các em, sau mười phút sẽ trở lại, không để cho em chờ quá lâu."

"Vậy được rồi, nhanh trở về một chút."

Người đàn ông trẻ tuổi dỗ được bạn gái, sau đó mang theo Lâm Dật, đi về phía con đường nhỏ phía sau lưng.

Lâm Dật cảm thấy, đây thật sự là một đất nước ma huyễn.

Cầm một cái điện thoại là có thể giả trang, hơn nữa còn là một câu hai.

Không có gì đáng nói, hàng nội lợi hại, Huawei lợi hại.

Hai người đi vào đường nhỏ, người đàn ông trẻ tuổi không ngừng đánh giá Lâm Dật, dường như muốn nhìn một chút xem trên người anh có bao nhiêu tiền.

Nhưng ngay sau khi đi đến nơi vắng vẻ trong hẻm nhỏ, người đàn ông trẻ tuổi bỗng nhiên dừng lại.

Lâm Dật quay đầu, "Sao lại không đi nữa?"

Khóe miệng người đàn ông trẻ tuổi lộ ra ý cười, bàn tay mò ra phía sau, lấy ra một cây dao găm, đi về phía Lâm Dật.

Nhìn dao găm trên tay đối phương, Lâm Dật phát hiện kiểu dáng này rất mới lạ.

Hẳn không phải dùng để gây án, mà càng giống như là mang ở trên người để giả trang hơn.

"Nếu như anh không muốn bị thương, thì giao hết tiền trên người ra đây. Tôi sẽ không tổn thương anh."

"Anh muốn cướp bóc?"

Lâm Dật thiếu chút nữa bị chọc giận quá mà cười lên.

Con mẹ nhà nó, bản thân mình tốn nhiều sức lực như vậy, chính là vì muốn cướp anh ta một đợt. Anh ta thì hay rồi, còn muốn cướp ngược lại từ trên người mình?

"Đúng vậy, hy vọng anh có thể giao hết tiền ra, không nên ép tôi động thủ, chuyện này không có chỗ tốt đối với anh."

"Trong túi quần của tôi chỉ có 150 đô la này, cũng không có nhiều như trong tưởng tượng của anh."

"Anh đang đùa tôi!"

"Có thể nói như vậy." Lâm Dật tựa ở bên tường, nói:

"Tôi nhìn trúng chiếc điện thoại di động của anh, cho nên, anh có muốn phối hợp với tôi một chút hay không?"

"Một người Hoa, mà cũng dám cướp đồ của tôi, lá gan của anh đúng là rất lớn!"

Người đàn ông trẻ tuổi cầm dao găm, đâm về phía Lâm Dật.

Nhưng còn không đợi rơi xuống trên người anh, thì phát hiện cổ tay của mình đã bị khống chế lại, không thể động đậy được.

"Lấy bản lĩnh này của anh, vẫn nên về nhà luyện thêm một chút đi, vẫn còn thiếu rất nhiều."

Lâm Dật nắm lấy cổ tay của anh ta, đột nhiên vặn ngược trở lại, dao găm theo trên tay anh ta thuận thế trượt xuống. Lâm Dật bắt được, trở tay đâm vào bụng của anh ta!

Người đàn ông trẻ tuổi ôm lấy vết thương, trừng mắt, không nghĩ tới bản thân mình lại rơi vào cảnh ngộ như thế.

Nhưng rất nhanh, anh ta đã mất đi ý thức, nằm trên mặt đất.

Về phần sống hay chết, thì phải xem vận mệnh của anh ta.

Lâm Dật cầm lấy chiếc điện thoại di động từ trên tay của đối phương, biến mất trong đêm tối, đi đến tập hợp với Chu Lương.

Lấy thân thủ của Lâm Dật, cho là là cướp của anh ta ngay trên đường, cũng là chuyện dễ dàng.

Nhưng anh không muốn náo ra động tĩnh quá lớn, luôn giữ sự ẩn nấp, mới có thể đảm bảo sự an toàn của mình ở mức cao nhất.

"Lão đại, anh đi làm gì vậy, xăng lấy ra rồi, lượng còn lại bên trong, đoán chừng chỉ đủ để chạy mấy cây số nữa thôi."

"Tôi ra ngoài cướp chiếc điện thoại di động, anh còn nhớ số điện thoại của đại sứ quán nữa không."

"00 507-8 371058, hình như là số này." Chu Lương nói: "Có thể lên mạng tra một chút."

"Khu dân nghèo này không có mạng lưới 4G."

"Chờ một chút, tôi nhớ trên xe hình như có tấm danh thiếp của đại sứ quán, là Trần Khánh Phong cho tôi, tôi tìm một chút."

Vì để xác định tính chuẩn xác của số điện thoại, Chu Lương tìm kiếm trong hộp tay vịn, đúng thật là tìm được tấm danh thiếp kia.

"Thật sự là trời không tuyệt đường người a!" Chu Lương cảm khái nói: "Chỉ cần gọi điện được điện thoại thì chúng ta sẽ an toàn."

Lâm Dật tiếp nhận danh thiếp, bấm gọi cho số điện thoại phía trên.

Nhưng điều khiến cho hai người tuyệt vọng chính là điện thoại vẫn không gọi được!

Đều không thể gọi được một số nào trong cả ba số đoạn thoại phía trên, hơn nữa ngay cả âm báo bận cũng không có, khoảng nửa phút sẽ tự động cúp máy.

"Cơ quan quan trọng như vậy, không có khả năng xuất hiện chuyện tín hiệu yếu mới đúng?" Chu Lương tuyệt vọng nói.

"Không có quan hệ với tín hiệu, rất có thể là tín hiệu xung quanh đã bị phong tỏa." Lâm Dật trầm giọng nói:

"Nước Mỹ dùng thủ đoạn cưỡng chế để can thiệp, cho nên mới xuất hiện chuyện như vậy. Chúng ta muốn trở về, đã là chuyện không thể nào, bọn họ muốn phái người trợ giúp cũng là chuyện không thể nào."

"Đám chó chết này!"

"Được rồi, bây giờ không phải là lúc tức giận, ít nhất tạm thời cũng được an toàn, đây là chuyện tố. Chúng ta tìm một nơi trú ổn định trước, sau đó lại nghĩ biện pháp."

"Theo như tình huống hiện tại, dù có đi đâu thì cũng không an toàn."

"Không nhất định, tôi biết một nơi, gọi là khu Cullen, có thể đến đó xem một chút."

"Cullen?" Chu Lương lẩm bẩm một câu, "Tôi đã nghe qua nơi này, hình như là khu ổ chuột Panama, nghe nói chỗ kia rất loạn."

"Tôi chính là muốn hiệu quả này, càng thích hợp cho chúng ta ẩn nấp." Lâm Dật nói:

"Hơn nữa, người trong khu ổ chuột, trời sinh đã căm thù đối với người của chính phủ, chúng ta có thể lợi dụng những người này."

Bình Luận (0)
Comment