"Lão đại, anh đúng là lợi hại, đã đến lúc này rồi mà não còn linh hoạt như vậy."
"Bớt làm mấy chuyện kia một chút, có lợi cho đại não."
"Làm sao có thể, từ lúc trung học tôi đã bắt đầu không dùng tay, rất chú ý dưỡng sinh."
"Đúng là lợi hại." Lâm Dật nói:
"Lúc tôi học trung học, còn chưa từng xem phim điện ảnh nhật bản đâu."
"Lão đại, bây giờ không phải là lúc thảo luận những chuyện này, chúng ta nên nhanh chóng đến Cullen, như này có thể an toàn hơn một chút."
"Đi thôi."
"Từ chỗ của chúng ta đến Cullen khoảng tầm bao xa?"
"Không tính là xa, khoảng tám km." Lâm Dật nói:
"Hai chúng ta so tài một chút, xem ai chạy nhanh hơn."
"Tôi dựa vào, anh vô sỉ, trên tay tôi còn có thùng xăng đây."
Lâm Dật không biết cực hạn 5 cây số của mình là bao nhiêu, nhưng trước đó đã chạy qua với thành tích 17 phút 01 giây.
Tám km trước mắt, với anh mà nói cũng không tính là gì, muốn ứng phó cũng là chuyện dễ dàng.
Nhưng đường xá trước mắt không tốt, hạn chế tốc độ của anh rất nhiều.
Ngoài ra, còn phải giúp đỡ Chu Lương gánh vác trọng lượng của thùng dầu, hai người trước trước sau sau, bỏ ra gần một giờ, mới đi đến khu Cullen.
Cho dù nơi này là khu ô chuột, nhưng đối hai người mà nói lại tựa như là tiên cảnh nhân gian vậy.
Nhìn về đèn đóm lẻ loi phía trước, Chu Lương tựa vào một bên tường đất, không ngừng thở hổn hển.
"Tôi con mẹ nó hôm nay, cuối cùng cũng biết nên hòa bình quan trọng bao nhiêu, sau này nếu ai dám nói nước ngoài tốt ở trước mặt tôi, tôi sẽ đi lên cho người ta một cước."
Rời xa khói lửa chiến tranh, khiến cho hai người có loại cảm giác như trở về từ cõi chết.
Ít nhất là không phải lo lắng hãi hùng nữa, vận mệnh nằm ở trên tay của mình, có thể có một chút cơ hội thở dốc.
Lâm Dật lấy ra một hộp thuốc đã nát từ trong túi, thuận tay đưa qua cho Chu Lương một điếu, dường như đang ăn mừng không khí yên tĩnh hiếm hoi này.
Hai người ngồi chung một chỗ nuốt mây nhả khói, loại cảm giác này khỏi phải nói là có bao nhiêu sảng khoái.
Nhưng đúng vào lúc này, không ít người đều xông tới, nhìn hai người với một loại ánh mắt phòng bị.
Nơi này là khu ổ chuột, nhìn thấy hai người đàn ông châu Á xuất hiện ở đây, đối với dân bản xứ mà nói, giống như là nhìn thấy hai con gấu trúc lớn chạy tới trên đường.
Nhưng thứ hấp dẫn bọn họ nhất vẫn là thuốc là trên tay Lâm Dật.
Cho dù trong khu ổ chuột, nhưng cũng có thể cung cấp những vật tư sinh hoạt cơ bản nhất như này.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, thuốc lá tuyệt đối là hàng xa xỉ, không phải muốn hút lúc nào thì hút.
Bởi vì những người đi chân trần trước mắt này đều là dân nghèo trong khu ổ chuột. Mùi thuốc lá quá mức hấp dẫn đối với bọn họ, muốn vượt qua những cái được gọi là hàng xa xỉ, nói nó là một loại đồng tiền cũng không quá.
Lâm Dật rất khách sáo, ném thuốc lá và bật lửa trên tay ra ngoài.
Tâm trạng của nhóm dân nghèo lập tức trở nên kích động, lấy mấy điếu thuốc còn lại trong hộp thuốc lá chia đều ra.
Thậm chí còn có tầm hai ba người, thay phiên nhau hút một điếu.
Thông qua phương pháp ngoại giao bằng thuốc lá, Lâm Dật đạt được sự tín nhiệm của những người nơi này. Trong ánh mắt của bọ họ không tràn ngập sự phòng bị nữa, thậm chí là biến thành bạn tốt.
"Thật không nghĩ tới, chỉ với mấy điếu thuốc đã có thể tạo được hiệu quả lớn như vậy." Chu Lương cười khổ nói.
"Các người chưa từng nghèo qua, nên không trải nghiệm được cuộc sống như này."
"Chẳng lẽ vốn dĩ nhà của anh cũng không giàu có sao?"
"Tôi đi ra từ cô nhi viện, cha mẹ tôi vì để cho con đến trường, lúc trước còn từng bán máu, cuộc sống rất thảm."
Chu Lương chưa từng trải nghiệm qua cuộc sống như vậy, nên không biết an ủi thế nào.
"Thời gian khổ cực đều đã qua, anh bây giờ là phú hào nổi danh Trung Quốc, cũng coi như là khổ tận cam lai."
"Cho nên tôi cảm thấy rất tò mò, một người từ khi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng như anh, sao có thể coi nhẹ sống chết như vậy."
"Tôi cũng không biết, có thể là cảm xúc quá mạnh mẽ, lý trí cũng không khống chế nổi." Chu Lương ngồi khoanh chân nhún vai, có chút cảm khái, nói:
"Lúc trước, lúc tôi cùng ăn cơm với những người bạn không tốt, có thấy qua một tin tức, nói có một cô gái vô tình trượt chân rơi xuống nước, sau đó có một người đàn ông đã cứu cô ấy. Cuối cùng cô gái này được cứu về, người đàn ông kia lại chết đuối."
Lâm Dật gảy khói thuốc, "Tôi cũng đã nghe qua tin tức này, đúng thật là bội phục anh ta."
"Có cái gì mà bội phục, vì cứu người, lại đánh mất mạng sống của chính mình, đúng là ngốc." Chu Lương nói.
"Nhìn từ một góc độ khác, anh nói cũng có đạo lý."
"Thật ra trước lúc này, tôi đều có suy nghĩ như vậy, vẫn cho rằng não của mấy người như này không được tốt cho lắm. Mạng người chỉ có một, chuyện còn sống quan trọng hơn so với bất kỳ chuyện gì." Chu Lương nhếch miệng cười một tiếng, nói:
"Nhưng lúc ban ngày, tôi đột nhiên hiểu ra, nhiều lúc tâm tình căn bản không nghe theo sự điều khiển của lí trí. Tôi cảm thấy nếu như có thể bảo vệ được 10 kg khoáng thạch, thì cái mạng này căn bản cũng không quan trọng."
"Anh thăng hoa, tìm được chân lý của sinh mệnh rồi." Lâm Dật cười ha hả mà nói.
"Anh đúng thật là, tôi đang cảm khái một chút, anh thế mà còn chê cười tôi."
"Tôi ăn ngay nói thật, không có chê cười anh." Lâm Dật nói:
"Trước mặt đại nghĩa dân tộc, lợi ích cá nhân quá nhỏ bé."
"Đúng vậy, cho nên khi đó, tôi đã nghĩ thoáng."
Lâm Dật vỗ vỗ bả vai Chu Lương, "Anh đợi ở chỗ này một lát, phía trước có một cửa hàng, tôi đi qua mua ít đồ, lấp đầy cái bụng trước đã, sau đó lại suy nghĩ xem tiếp theo làm thế nào."
"Mau nhiều chút, tôi cũng sắp chết đói rồi."
"Nhìn tình huống đã rồi nói sau, trong túi quần chỉ có hơn 100 USD, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu."
Lâm Dật đứng dậy, đi về phía cửa hàng đơn sơ phía trước.
Người tới lui, ánh mắt đều rơi xuống trên người Lâm Dật.
Dưới cái nhìn của bọn họ, người châu Á có vẻ ngoài yếu đuối, là đối tượng cướp bóc hoàn mỹ nhất.
Lâm Dật cũng không để ý đến ánh mắt của những người khác, trực tiếp đi tới cửa hàng nhỏ.
Trong cửa hàng vô cùng cũ nát, kệ hàng đều được dựng bằng gạch và mảnh gỗ.
Xung quanh tràn ngập mùi khó ngửi, ruồi muỗi cả đàn cả lũ, trong góc thậm chí còn có gián và chuột.
Đồ được bày bán trong cửa hàng nhỏ khá là phong phú và vô cùng kỳ quặc, nhưng phần lớn đều là lương thực cần thiết, nhưng cách đóng gói và hình phần lớn đều rất kỳ quái.
Điều khiến cho Lâm Dật Hân cảm thấy vui chính là ngoại trừ lương thực, nơi này cũng có bán rượu và thuốc lá, nhưng chất lượng đều không được tốt lắm.
Nhưng lúc này, vấn đề chất lượng đã không còn quan trọng, trước tiên cần phải lấp đầy cái bụng đã.
Sau khi hỏi thăm giá cả một lượt, Lâm Dật càng cảm thấy ngoài ý muốn, đồ vật rẻ đến mức anh phải cảm thán.
Anh mua khoảng một túi đồ lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ tốn ba mươi mấy USD.
Cảm thấy chút tiền còn lại trong túi này, đủ cho mình và Chu Lương sống một tuần lễ.
Sau khi Lâm Dật mua đồ xong thì trở lại bên cạnh Chu Lương, nói:
"Nhanh ăn đi, lát nữa sẽ đi tìm chỗ ẩn nấp."
Chu Lương cầm một cái bánh mì lên, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng, nhưng ánh mắt lại nhìn quanh bốn phía, để phòng xảy ra bất trắc.
"Tại sao tôi cảm thấy những người này, đều đang dùng một loại ánh mắt không tốt nhìn về phía chúng ta vậy."
Lâm Dật gật gật đầu, "Cho nên mới bảo anh ăn nhanh một chút, nói không chừng chút nữa sẽ có người tới cướp bóc."
"Nếu ai dám cướp đồ của tôi, tôi con mẹ nó sẽ đá bể trứng của kẻ đó."