Hai người đều là kẻ tài cao lớn mật, họ không hề quan tâm đến đám người vây xung quanh mà chỉ lo ăn đồ ăn của mình.
"Lão đại, bước tiếp theo của kế hoạch là gì?" Chu Lương vừa ăn vừa nói tiếp:
"Tín hiệu của đại sứ quán đã bị cắt, có vẻ không thể liên lạc với họ được nữa."
"Có vậy thì cũng không thể từ bỏ." Lâm Dật nói tiếp:
"Ăn xong rồi tìm một chỗ để thu xếp, xem gần đó có tìm được công cụ liên lạc không, không liên lạc được với đại sứ quán thì liên lạc về nước, nhưng có tìm được công cụ liên lạc hay không thì còn tùy vào may mắn của chúng ta."
Tình hình ở nước ngoài hoàn toàn khác với trong nước.
Ở Trung Quốc, hầu như mọi người đều sử dụng điện thoại di động bất kể họ ở nơi nào. Nhưng ở các khu ổ chuột thì khác, ngay cả thuốc lá cũng trở thành một số tiền lớn, muốn tìm được điện thoại di động hay điện thoại cố định ở đây là rất khó.
Vì vậy, chỉ có thể thử vận may thôi.
"Ừm hả? Lão đại mau ăn đi, ăn no rồi còn phải làm việc nữa." Chu Lương đang gặm bánh mì nói.
"Dạ dày có chút không thoải mái, chưa ăn vội." Lâm Dật nói.
"Tôi cũng lửng bụng rồi, ăn xong cái bánh mì này thì đi."
Chu Lương tăng tốc độ ăn, Lâm Dật thu dọn đồ đạc xung quanh, sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Ở một nơi như vậy, không khó để tìm được một nơi lánh nạn.
"Tránh ra, tránh ra!"
Ngay khi cả hai ăn xong và chuẩn bị rời đi, hai người nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền đến.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hơn mười người đàn ông đang đi về phía mình.
Lâm Dật ngẩng đầu liếc nhìn, chợt phát hiện những người trước mặt đều ăn mặc rất luộm thuộm.
Nhưng quần áo họ đang mặc đã xem như là người có tiền trong khu ổ chuột rồi. Tuy nhiên, thái độ của họ có vẻ không được thân thiện cho lắm.
Khi nhìn thấy đám người này, những người đứng hút thuốc xung quanh đều theo bản năng lùi sang một bên, tránh xa những người này.
Mười mấy người đứng trước mặt Lâm Dật.
"Người Trung Quốc, ai bảo bọn mày tới đây?"
Người vừa nói là một người đàn ông đầu trọc, mặc quần đùi đi biển sặc sỡ và áo ba lỗ, trên cổ đeo một chiếc vòng bạc, đang nhìn xuống Lâm Dật.
Tên gã ta là Basso, người có tiếng nói rất lớn ở khu ổ chuột này.
Bởi vì Maxar, lão đại của gã ta chính người đứng đầu khu ổ chuột.
Mặc dù ở đây rất nghèo nhưng Maxar đã làm chủ hơn 70% tài nguyên ở quận Collen, ai đến khu ổ chuột cũng không thể thoát khỏi nanh vuốt của bọn họ.
"Nơi này cũng không phải nhà của anh, chẳng lẽ chúng tôi không thể tới sao?"
"Tất nhiên có thể, nhưng mày phải giao một nửa số vật tư trên người ra thì tao mới để mày ở lại đây."
Chu Lương đút hết miếng bánh mì cuối cùng trong tay vào miệng, sau đó uống thêm một ngụm nước rồi bình tĩnh nói:
"Tiền thì không có, chỉ có cái mạng này thôi, mày xem giải quyết thế nào."
Nghe Chu Lương nói vậy, Lâm Dật mỉm cười dịch lại lời của anh ta, cho anh ta có cơ hội ra vẻ ta đây.
"Vậy là bọn mày không muốn xì tiền ra à?" Basso nghiêm mặt nói tiếp:
"Nếu các người chủ động giao nộp thì tao sẽ chỉ lấy một nửa vật tư thôi, còn nếu để bọn tao phải ra tay thì tao sẽ lấy hết đồ trên người mày!"
"Tao cũng khuyên bọn mày một câu, đừng bắt nạt chúng tao chỉ vì chúng tao là người Trung Quốc. Tất cả đều đã trưởng thành cả rồi, ai cũng phải trả giá cho hành vi của mình."
Basso lạnh lùng nhìn Chu Lương.
"Nơi này còn hỗn loạn hơn Trung Quốc, sẽ không có pháp luật nào có thể bảo vệ mày đâu. Nếu không hợp tác, chuyện xảy ra tiếp theo có thể khiến mày phải hối hận đấy."
"Tao đã nói rồi, tiền thì không có, chỉ có cái mạng này thôi, nhưng muốn cướp mạng của bọn tao cũng không dễ đâu."
Basso không trả lời mà phất tay với mấy người đàn ông phía sau.
"Ra tay, lấy mọi thứ trên người bọn chúng, sau đó đuổi ra khỏi khu Collen. Nơi này không chào đón bọn chúng."
Hai người đứng sau Basso bước ra, mục tiêu đầu tiên của họ là Chu Lương.
Chu Lương không chút do dự, nhảy lên rồi đá văng một trong hai người!
Ngay sau đó, anh ta túm đầu người còn lại, lên gối, huých thẳng vào mặt người đó.
Người bị đá la hét, lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn.
Nhưng Chu Lương không cho gã ta bất kì cơ hội nào, giẫm chân lên cổ gã ta, chỉ cần khẽ dùng sức là có thể cho gã ta đi uống trà với thượng đế ngay.
Nhìn thấy Chu Lương hạ hai người họ dễ dàng như vậy, Basso và những người khác theo bản năng lùi lại phía sau. Bọn họ không ngờ rằng đám người Tàu trước mặt lại có thể chiến đấu tốt đến vậy.
"Bây giờ các người vẫn còn muốn cướp đồ của bọn tao chứ?"
Những người đi theo Basso tiếp tục lùi lại, kéo dài khoảng cách ít nhất là năm mét.
"Tao nói cho mày biết, đây là địa bàn của lão đại Maxar. Nếu mày dám làm gì người của chúng tao, lão đại Maxar sẽ không tha cho mày đâu."
"Đưa chúng tao đi gặp ông ta đi, để tao xem ông ta có thể làm gì tao."
Người nói không phải Chu Lương mà là Lâm Dật.
"Yên tâm đi, cho dù các người không đi thì tao cũng sẽ gọi người qua thôi." Basso nói.
"Vậy thì đi thôi, bọn tao cũng không muốn gây ồn ào quá đâu."
"Đưa chúng nó đi."
Basso vẫy tay, những người phía sau gã ta tiến tới sau lưng Lâm Dật và Chu Lương, nhưng tất cả đều không có hành động gì thêm, đuổi ép hai người tự đi tới trước mặt Maxar.
Chu Lương có chút khó hiểu, thì thầm bên tai Lâm Dật:
"Lão đại, anh có kế hoạch mới gì sao?"
"Người đàn ông tên Maxar chắc là lão đại của khu ổ chuột. Nếu có thể gặp và tóm được ông ta thì chúng ta có thể ở lại đây rồi." Lâm Dật nhìn quanh rồi nói nhỏ:
"Sau đó sử dụng tài nguyên trong tay ông ta, khả năng cao là có thể liên hệ với Đại sứ quán và người trong nước, như vậy là được cứu rồi."
Nghe Lâm Dật nói vậy, Chu Lương đột nhiên hiểu ra.
Nói thật thì anh ta rất ngưỡng mộ Lâm Dật, chẳng trách lão đại tuổi còn trẻ mà đã có thể trở thành đội trưởng, đầu óc lão đại tốt hơn anh ta rất nhiều.
Có thể dễ dàng nhận ra khu ổ chuột được xây dựng trên núi hay không, chiều cao của ngọn núi thể hiện địa vị của người dân địa phương.
Bởi vì càng lên núi, nhà cửa lại càng tốt, đèn điện cũng nhiều hơn.
Qua đó có thể thấy, điều kiện vật chất của người dân sống trên đỉnh núi cũng không tệ.
Và quan trọng nhất là nơi này còn xây dựng đường đi, dù hơi gồ ghề nhưng xe đi lại không thành vấn đề.
Trên đỉnh núi có một tòa nhà nhỏ hai tầng sáng rực, chỉ cần đứng bên ngoài là có thể ngửi thấy mùi hoa thơm thoang thoảng.
Bước vào sân, Lâm Dật nhìn quanh.
Sân có diện tích gần bằng một nửa sân bóng, bên trong đầy cây cỏ hoa lá.
Ngoài ra còn có bốn chiếc ô tô đang đậu trong góc, ba trong số đó là xe động cơ diesel mã lực cao, chiếc còn lại là BMW 7 Series.
Ở một nơi như khu Collen, chắc chắn không dễ để có một tòa nhà như thế này, hơn nữa lại còn có đến bốn chiếc xe, thân phận chắc chắn không đơn giản!
Dù ở nơi nào trên thế giới thì cũng đã được coi là người có tiền rồi.
Lâm Dật khẽ nhoẻn miệng cười, xem ra suy đoán của anh là đúng.
Việc cần làm tiếp theo là tìm cách tóm được người tên Maxar kia!