Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1829 - Chương 1827: Gỡ Bỏ Nguy Hiểm

Chương 1827: Gỡ Bỏ Nguy Hiểm
Chương 1827: Gỡ Bỏ Nguy Hiểm

"Lão đại, người sống ở đây có vẻ rất giàu có."

"Chắc chắn rồi, chỉ riêng chiếc BMW 7 Series cũng đủ cho thấy những người sống ở đây không hề đơn giản."

"Nhưng giàu có như vậy thì sao lại sống trong một khu ổ chuột? Mất mặt quá."

"Cậu đánh giá thấp bản chất con người rồi." Lâm Dật nói tiếp:

"Đây là khu ổ chuột lớn nhất ở Panama, ngay cả cảnh sát cũng không muốn tới. Đây là vùng tối của luật pháp, những người cai trị ở đây giống như vua một cõi vậy, có thể tùy ý nắm giữ tài nguyên ở khu Collen, thậm chí còn có thể tổ chức lực lượng vũ trang với quy mô nhỏ. Nếu là cậu thì liệu có sẵn lòng đi đến những nơi khác để làm một người bình thường không?"

Nghe những gì Lâm Dật nói, Chu Lương đột nhiên hiểu ra.

Thà đầu gà còn hơn đuôi phượng, ở đây hô gió gọi mưa cũng rất tốt đấy chứ.

"Các người chờ ở đây một lát, tao đi thông báo chuyện này cho lão đại Maxar."

Hai người không nói gì, chỉ yên lặng đứng ở cửa biệt thự, còn Basso thì đi thẳng vào trong.

Chỉ sau vài phút, gã ta bước ra và nói với Lâm Dật:

"Vào với tao, lão đại Maxar muốn gặp các người."

Lâm Dật gật đầu, sau đó nói nhỏ bên tai Chu Lương:

"Lúc đi vào nhớ cẩn thận, Maxar cũng là một nhân vật có máu mặt. Có thể ông ta đã biết về những gì đã xảy ra ban sáng thông qua TV và tin tức. Một khi phát hiện ra điều gì đó không ổn, chúng ta sẽ bị ông ta kiểm soát ngay."

"Đã rõ!" Chu Lương nghiêm túc nói.

Dưới sự dẫn dắt của Basso, hai người đã vào được bên trong biệt thự.

Điều bất ngờ là thiết kế của biệt thự rất đậm chất Trung Hoa.

Rất nhiều chỗ cho thấy các đặc điểm của Trung Quốc, khiến cả hai người đều ngạc nhiên.

Trên ghế sô pha, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, để râu quai nón, dáng người hơi béo, trông rất cao to.

Nếu không nhầm thì người đàn ông này chính là Maxar.

Phía sau ông ta còn có hai hàng người, có vẻ là vệ sĩ bảo vệ bên cạnh ông ta.

Từ lúc đi vào, Lâm Dật đã không ngừng nhìn về phía Maxar.

Anh nhận thấy nét mặt của ông ta không hề thay đổi.

Từ điều này có thể đoán được, có lẽ ông ta không biết những chuyện đã xảy ra trong ngày.

Anh và Chu Lương tạm thời vẫn an toàn.

Nhìn thấy hai người họ, Maxar châm một điếu xì gà, bắt chéo chân, bày ra một tư thế kiêu ngạo.

"Tại sao lại gây chuyện trên địa bàn của tao, tao hy vọng bọn mày có thể cho tao một lời giải thích."

"Người gây chuyện phải là các ông mới đúng."

Lâm Dật chỉ vào Basso rồi nói tiếp:

"Thuộc hạ của ông tới cướp đồ của tôi trước, sao có thể nói là tôi gây chuyện được? Trách nhiệm là của các ông đấy chứ."

"Đây là chỗ của tao, nếu các người ở lại đây thì phải giao ra một nửa số vật tư. Đây là quy tắc của khu Collen."

Maxar khẽ gạt tàn thuốc.

"Nhưng đương nhiên, các người đến từ Trung Quốc, không hiểu quy tắc ở đây cũng không sao. Hơn nữa tao có ấn tượng khá tốt với người Trung Quốc. Vậy nên tao sẵn sàng cho các người một cơ hội, chỉ cần các người giao một phần ba số vật tư là có thể sống ở đây."

Giờ thì cả hai đã hiểu tại sao trong nhà của Maxar lại có nhiều đồ Trung Quốc đến vậy, không ngờ lại còn có cả loại tình tiết này.

"Xin lỗi, trên người chúng tôi không có nhiều thứ nên không thể cho ông cái gì, tốt nhất là ông nên sớm từ bỏ đi."

Sắc mặt của Maxar chợt thay đổi, cảm thấy quyền lực của mình đang bị thách thức.

"Bọn mày nên biết nơi này là đâu, nếu không nghe lời thì tao sẽ băm các bọn mày rồi quẳng cho chó ăn!"

Lâm Dật nhún vai: "Những lời đe dọa của ông không có tác dụng với tôi. Tôi đến tìm ông không phải vì sợ hãi, mà là vì ông có giá trị lợi dụng với tôi."

"Mày có ý gì!"

"Ông sẽ biết ngay thôi!"

Lâm Dật không nói gì thêm, bật chân lao thẳng về phía Maxar.

Một bàn tay to lớn nắm lấy cổ ông ta, khống chế sự tự do của ông ta ngay tức khắc.

"Mày muốn làm gì?"

Maxar hoảng sợ, không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra.

Cùng lúc đó, vệ sĩ phía sau Maxar cũng phản ứng ngay lập tức, bọn họ rút vũ khí ra nhắm vào Lâm Dật và Chu Lương.

"Bỏ súng xuống, nếu không tao sẽ giết ông ta!"

"Nhanh, nhanh, bỏ súng xuống!"

Đối mặt với vẻ mặt hung tợn của Lâm Dật, Maxar hoảng sợ, ra lệnh cho những người phía sau ông ta hạ vũ khí xuống.

A!

Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên!

Lâm Dật và Chu Lương nghiêng đầu, thấy một cô gái trẻ từ bên ngoài bước vào với đống trái cây mới rửa trên tay.

Cô gái đang đứng còn rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng đầu hai, còn đống trái cây thì đang lăn lóc trên mặt đất.

Mặc dù nước da của cô ta không tính là trắng, nhưng cũng không phải là da nâu mà là da vàng giống như người Trung Quốc. Tuy nhiên, đôi mắt của cô ta lại trũng sâu, sống mũi cao, giống với đặc điểm của người phương Tây.

Có vẻ là con lai.

Chu Lương nắm lấy thời cơ lao về phía thiếu nữ, túm cổ cô ta để bắt làm con tin.

"Rốt cuộc các người muốn làm gì! Đừng chạm vào con gái tao!" Maxar giận dữ hét lên.

Nhìn thấy con gái mình gặp nguy hiểm, cảm xúc của Maxar không còn chịu sự điều khiển của lý trí nữa.

"Ngoan ngoãn đi." Lâm Dật nói tiếp:

"Tôi đã nói rồi, chỉ cần ông ngoan ngoãn phối hợp, hai người sẽ không gặp nguy hiểm. Tuy tôi không phải người tốt, nhưng vẫn có chút chữ tín."

"Rốt cuộc các người muốn làm gì?" Maxar hoảng sợ hỏi.

"Đừng lo lắng, chúng tôi ở đây không phải để kiếm tiền hay giết người. Chỉ cần ông làm theo những gì tôi nói, giúp đỡ chúng tôi một chút là được."

"Mày có thể cho tao biết mày muốn giúp gì, tao sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn mày, nhưng đừng làm gì con gái tao."

"Ông yên tâm, phẩm chất của người dân chúng tôi cao hơn các ông nhiều lắm, chúng tôi sẽ không làm gì con gái ông đâu."

"Tôi cần một chiếc điện thoại di động và bốn cái máy tính ngay bây giờ, nếu trong vòng nửa giờ không chuẩn bị xong thì hãy chuẩn bị tang lễ cho con gái ông đi là vừa."

"Được, được, bọn mày đừng kích động, tao chuẩn bị ngay đây."

Làm dịu cảm xúc của Lâm Dật xong, Maxar hét lên với Basso:

"Còn đứng ngây ra đó làm gì! Chuẩn bị đồ theo yêu cầu của cậu ta đi!"

"Em sẽ đi làm ngay."

Basso cũng sững sờ, gã ta có nằm mơ cũng không ngờ hai người này lại gan đến mức ngay cả lão đại Maxar cũng dám bắt!

Basso chạy ra ngoài, Lâm Dật và Chu Lương thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần có máy tính thì nguy hiểm sẽ được giải quyết!

Chuyện phát triển tới bước này, cuối cùng cũng nên đi đến hồi kết rồi.

"Mẹ nó!" Chu Lương chửi thề: "Đợi ông đây trở về an toàn, nhất định phải cho bọn chúng một trận!"

Bằng bằng bằng!

Ngay khi cả hai tưởng chừng có thể thở phào nhẹ nhõm thì bất ngờ nghe thấy tiếng súng từ ngoài sân truyền đến.

Trong lúc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ đã thấy Basso vội vàng chạy lại, gã ta kêu lên như sắp chết:

"Lão đại, không tốt rồi. Bên ngoài có một toán lính Mỹ đang xông lên núi, rất nhiều người của chúng ta đã bị thương!"

Bình Luận (0)
Comment