Có được sự ủng hộ của Lục Bắc Thần, sự tự tin của mấy người Lưu Hồng tăng hơn nhiều.
Những thứ khác không dám bảo đảm, nhưng dựa vào năng lực của Lâm Dật, nếu muốn kiên trì ba tiếng đồng hồ, chắc chắn không thành vấn đề.
"Tôi sẽ truyền đạt thông tin cho bọn họ ngay."
Tiếp đến, Lưu Hồng nói với nhân viên truyền tin: "Truyền tin qua đó, nói với bọn họ chú ý ẩn nấp kỹ, báo lại vị trí của mình bất cứ lúc nào!"
"Rõ!"
…
Bên phía Panama, Lâm Dật lái xe chở Chu Lương phóng nhanh trên đường cao tốc.
"Bên phía Lưu lão đại nói thế nào."
"Đang giao thiệp với chính phủ, nếu ba tiếng đồng hồ sau còn không có kết quả, chúng ta sẽ chọn cách cưỡng chế can thiệp, vả lại người của tổ hai và tổ ba đang trên đường đến đây, nhưng khoảng tầm phải cần mười mấy tiếng đồng hồ sau mới có thể đến nơi."
"Mười mấy tiếng…"
Lâm Dật trầm ngâm một lát: "Chỉ cần chúng ta có thể an toàn đến được Santa Clara, vấn đề coi như không lớn."
"Bên phía Lưu lão đại có kế hoạch là chúng ta ẩn nấp trước, sau đó giữ liên lạc với anh ta, đợi đến lúc chi viện đến nơi thì chúng ta được cứu rồi."
"Nói xong chuyện quan trọng thì đừng buôn chuyện với anh ta nữa, tiết kiệm pin một chút, bây giờ không thể tìm được chỗ sạc pin."
"Rõ rồi."
Sau khi kết nối xong với bên Lưu Hồng, hai người ai làm việc của người nấy.
Lâm Dật lái xe, Chu Lương phụ trách yểm hộ, xe chạy về phía Santa Clara.
Trên cả đoạn đường, Lâm Dật không nói lời nào.
Anh luôn cảm thấy dường như trong chuyện này đã xảy ra vấn đề ở phân đoạn nào đó.
Tại sao đối phương có thể khóa chặt mục tiêu ở khu Collen nhanh như vậy?
Chẳng lẽ bên đó đoán được hành động của mình?
Mặc dù có khả năng này, nhưng Lâm Dật cảm thấy khả năng này cực kỳ nhỏ.
Bọn họ không phải là Lưu Hồng, không thể hiểu rõ mình như vậy, không thể dễ dàng đoán ra phương hướng hành động của mình.
Nhưng đây là điểm mà Lâm Dật vẫn luôn rất để ý.
Trong lúc mấu chốt này, cho dù gió thổi cỏ lay cũng có sức ảnh hưởng mang tính hủy diệt, không thể lơ là.
Ngoài việc này ra, điều khiến Lâm Dật lo lắng còn là đám người áo đen.
Chỉ cần những người này không lộ diện, vậy sẽ không giải trừ được mối nguy hại.
Cho dù Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt có đến đây cũng không làm nên chuyện gì.
Dựa vào thủ đoạn của bọn họ, cơ bản không quan tâm nhiều như thế.
Vả lại trình độ của hai bên chênh lệch rất lớn, cho dù cộng toàn bộ người của tổ hai và tổ ba cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ.
Bởi rất có khả năng người áo đen cũng dẫn theo đồng bọn của mình đến đây giống như lần trước.
Căn cứ vào nguyên nhân như vậy, Lâm Dật nghĩ rằng chuyện trước mắt không tính là nguy hiểm gì lớn, nguy hiểm lớn hơn vẫn đang đợi mình ở phía sau.
Cho dù bọn họ có thoát khỏi Santa Clara, vẫn có thể không làm nên chuyện gì.
Đây mới là điểm Lâm Dật lo lắng nhất.
Vì diện tích của nước này khá nhỏ, Santa Clara cách thành phố Panama cũng không xa, khoảng tầm sáu mươi cây số.
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, Lâm Dật đã lái xe đến địa điểm.
Santa Clara là một thành phố nhỏ ven biển, tương đương với một thành phố nhỏ hạng bốn hạng năm ở Hoa Hạ.
Điểm duy nhất có thể nhắc đến chính là phong cảnh ở nơi đây.
Lâm Dật nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn ba giờ sáng, màn đêm là sự che chắn tốt nhất. Hai người rón rén vào thành phố, không hề khiến người nào nghi ngờ.
Hai người dạo một vòng trong thành phố, cuối cùng, Lâm Dật dừng lại trước cửa một khách sạn.
"Lão đại, anh nhìn cái gì mà giống như kẻ trộm vậy?"
"Tuy chúng ta đã đến đây rồi, nhưng cũng không phải đã an toàn tuyệt đối rồi, chúng ta phải tìm một chỗ ẩn nấp trước."
Lâm Dật chỉ về một nhà nghỉ nhỏ ở phía trước: "Đi đến đó tránh một lúc trước, thêm mấy tiếng đồng hồ, có lẽ cứu viện sẽ đến rồi."
"Vậy tại sao còn để xe dừng lại ở đây?"
"Dùng để che tai mắt người khác, chẳng may có người truy đuổi đến, chúng ta có thể lập tức phát hiện, sau đó tháo chạy từ cửa sau."
Lâm Dật nói tiếp:
"Xăng dầu để lại trên xe, nếu lại gặp phải nguy hiểm, chúng ta đem xăng châm lửa, gây nên khủng hoảng, tiện cho hai chúng ta bỏ chạy."
"Vậy còn đợi gì nữa? Bây giờ đến đó thôi."
"Đợi thêm một chút nữa, đừng vội. Nếu điện kiện cho phép, chúng ta đợi đến trời sáng rồi xuống."
"Đây là thao tác gì vậy?"
"Bây giờ là hơn ba giờ sáng, chính là lúc ngủ. Nửa đêm nửa hôm, hai chúng ta qua đó gõ cửa, chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ, người bình thường sẽ không làm chuyện như thế này. Đợi đến khi trời sáng rồi qua đó, như vậy thuận theo lẽ thường, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta còn có thể lái xe rời đi, xem như đã chuẩn bị trước hai bước."
"Lợi hại!"
Chu Lương dựng ngón tay cái lên, phục Lâm Dật sát đất.
Bất tri bất giác đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, trời đã dần sáng tỏ.
Chu Lương nhìn cánh cửa căn nhà trọ nhỏ được mở ra, một người đàn ông đi dép lê, trên miệng ngậm điếu thuốc lá từ trong bước ra ngoài.
Trên tay của ông ta còn cầm cây chổi, đang vệ sinh quét dọn trước cửa. Nhìn dáng vẻ của ông ta chắc chắn là ông chủ của nhà trọ.
Nhưng Lâm Dật không vội xuống xe, đợi thêm một lúc. Nhìn thấy có người bước vào làm thủ tục nhận phòng, anh mới gọi Chu Lương xuống xe.
Chỉnh đốn đơn giản một chút, hai người đi về phía nhà trọ nhỏ.
Trong túi quần của Lâm Dật còn hơn một trăm đô la Mỹ, mặc dù không nhiều nhưng dựa vào vật giá ở nơi này thì không thành vấn đề.
Sau khi hai bên thương lượng một lúc, hai người thuê một căn phòng trên tầng hai gần cửa sổ, cũng tiện quan sát tình hình dưới lầu.
Lâm Dật đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố nhỏ từ từ thức tỉnh từ trong đêm tối, sự yên bình và thanh tịnh vào khoảnh khắc này đối với anh mà nói là vô cùng quý giá.
"Báo vị trí của chúng ta cho Lưu lão đại, còn lại phải xem sắc mặt của ông trời thôi."
Làm theo lời Lâm Dật nói, Chu Lương báo chính xác vị trí của mình cho Lưu Hồng, bây giờ chỉ còn sự chờ đợi dài dằng dặc.
Ở bên cạnh cửa sổ chăm chú nhìn một lúc, con mắt Lâm Dật có chút mỏi. Anh quay đầu nhìn một cái, phát hiện Chu Lương đã ngủ say rồi nhưng trong lòng vẫn ôm chặt khẩu súng.
Sự mệt mỏi cực độ khiến anh ta không chịu đựng nổi nữa, tinh thần quá tải, đã không cách nào chống đỡ nổi cơ thể của mình.
Lâm Dật không nói gì, lấy ít nước rửa mặt, tinh thần lập tức tốt lên nhiều. Sau đó anh tiếp tục đứng trước cửa sổ quan sát, nhằm tránh xảy ra chuyện không lành.
Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng vẫn đầy đủ ngũ tạng.(*)
(*): ý chỉ có những thứ tuy thể tích hoặc quy mô nhỏ bé nhưng bên trong có đầy đủ hết.
Một nhà nghỉ nhỏ như này có chút đơn sơ, nhưng trong này chuẩn bị một vài món ăn và nước khoáng, điểm này rất giống với khách sạn ở Hoa Hạ, cũng là một cách sáng tạo thu hút du khách.
Dưới sự cải tạo giá trị của hệ thống, tố chất cơ thể của Lâm Dật vượt xa người bình thường, nhưng cho dù nói thế nào cũng là cơ thể làm bằng máu thịt, làm việc quá tải trong thời gian dài cũng khiến cơ thể của anh có chút không chịu đựng nổi. Anh cầm đồ ăn trên bàn lên ăn một chút mới cảm thấy trong ruột dễ chịu hơn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chớp mắt đã hơn bảy giờ sáng rồi.
Lâm Dật tính toán thời gian.
Thêm khoảng hai ba tiếng nữa, bọn người Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt chắc có thể đến được nơi này rồi.
Tiếp theo, dựa vào tin tức Lưu Hồng truyền đến, thời gian này mọi người đã bắt đầu cưỡng chế can thiệp.
Nhưng phía bên này của anh vẫn không hề có động tĩnh gì.
Có lẽ hành động của bên đó bị trở ngại, nếu không chắc chắn bây giờ đã đến kịp…
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Lâm Dật đột nhiên sững lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi.