Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1847 - Chương 1845: Bị Bắt

Chương 1845: Bị Bắt
Chương 1845: Bị Bắt

"Có bản lĩnh thì đi báo cảnh sát đi, tôi chờ ở đây."

"Vậy thì tốt nhất là mày nên cẩn thận đi, cảnh sát mà đến đây là mày ăn trái đắng đó!"

Người đàn ông mặc áo ba lỗ đen không do dự, cầm điện thoại lên, gọi cho cảnh sát.

Lâm Dật thảnh thơi đứng ở một bên, đợi cảnh sát tới đây.

Người đàn ông mặc áo ba lỗ đen đỡ đồng bọn của mình đứng dậy, hướng về phía hắn nói:

"Đừng có sợ, cảnh sát sẽ tới ngay, khẳng định sẽ giáo huấn hắn."

Kẻ còn lại bụm vết thương đang chảy máu trên đầu, miệng lộ ra nụ cười lạnh.

"Đây là địa bạn của bọn tao, người Hoa Hạ ăn hiếp bọn tao, khẳng định sẽ bị bắt lại."

Hai người đều có chút đắc ý, cảnh sát địa phương chắc chắn sẽ đứng về phía mình.

Dù sao hắn cũng là người Hoa Hạ, nơi đó là một quốc gia bần cùng lạc hậu, không thể nào sánh được với Panama, vậy mà lại dám ăn hiếp bọn hắn.

Không đến 20 phút, ở miệng của con ngõ nhỏ đã truyền tới âm thanh của xe cảnh sát.

Rất nhanh, một chiếc xe cảnh sát đã dừng ở bên ngoài miệng con ngõ nhỏ, từ trên xe có 2 gã cảnh sát đi xuống, chậm rãi đi về phía Lâm Dật.

Thấy 2 bên bị đánh ngã trên mặt đất, lại nhìn Lâm Dật, cảnh sát sắc mặt trở nên khó coi, hướng về phía Lâm Dật lớn tiếng chất vấn:

"Người Hoa Hạ kia, là cậu đánh bọn họ bị thương sao!"

"Bọn họ muốn cướp tiền của tôi, cho nên tôi mới động thủ." Lâm Dật nhún nhún vai, cười dài nói.

"Anh cảnh sát, anh đừng tin lời hắn ta nói, chúng tôi không có ăn cướp, là hắn muốn đánh chúng tôi.

"Yên tâm, chúng tôi sẽ giải quyết tử tế chuyện này.

Cảnh sát không hỏi rõ trắng đen đã thấy ra chiếc còng tay, quay đầu nói với Lâm Dật:

"Cậu đang bị tình nghi cướp tài sản, xin hãy theo chúng tôi đi một chuyến."

Cách xử lý thô bạo mà đơn giản này khiến cho Lâm Dật cảm nhận được một loại bệnh.

Không phải chỉ đơn giản là một thành phố, mà đến cả một quốc gia, dường như cũng là như vậy.

"Chưa nói gì cả mà đã muốn bắt tôi đi sao? Cách xử lý của mấy người cũng quá qua loa rồi đó."

"Đã có chứng cứ chứng minh cậu ăn cướp, chẳng lẽ còn muốn chối cãi sao?" Cảnh sát trừng mắt nhìn Lâm Dật, nói:

"Bây giờ chúng tôi không nghe gì cả, tốt nhất cậu nên theo chúng tôi một chuyến, đừng ép chúng tôi phải nổ súng."

Mắt Lâm Dật híp lại, ánh mắt dừng lại ở trên 2 người.

"Nếu như tôi hy vọng các người nổ súng thì sao?"

"Hy vọng chúng tôi nổ súng?"

Trên mặt hai người tràn ngập sự tức giận, lúc này rút ra súng ở bên hông.

"Đây là cậu tự tìm lấy, đừng trách chúng tôi không khách khí."

Nhưng ngay tại lúc hai người động thủ, Lâm Dật đã ra tay!

Không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào, dùng tốc độ của sấm chớp, xông đến trước mặt hai người bọn họ.

Một tay dùng lục, một chưởng bổ vào một trong 2 gã cảnh sát ở đó.

Người phía sau không chịu được lực lượng khổng lồ của Lâm Dật, đã chết ngất ở ngay đó, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên mặt đất.

Lâm Dật thừa thắng xông lên, hướng về phía một tên khác đá một cước, khí lực còn lớn mạnh hơn vừa rồi, dính vào trên bờ tường, khóe miệng trào ra một ngụm máu tươi, cũng hôn mê ngay ở đó.

Mới vài giây trước còn cãi nhau ầm ỹ, hùng hùng hổ hổ vang khắp con ngõ, giờ đã lập tức im lặng trở lại.

Tên mặc áo ba lỗ đen cùng đồng bọn của hắn mở to mắt, trên mặt viết đầy 2 chữ sợ hãi.

"Mày dám ra tay với cả cảnh sát ư, lá gan của mày cũng quá lớn rồi!"

"Không cảm thấy bản thân nói rất nhiều hả?"

Lâm Dật dùng biện pháp như vũ, hai người lúc này cũng đã bị đánh ngất xỉu.

Nhựt lên 2 khẩu súng trên mặt đấy, cũng tìm được 4 nòng đạn trên người 2 tên cảnh sát kia, sau đó bỏ vào túi của mình.

Trước khi rời đi, Lâm Dật ném 4 người bọn họ vào trong thùng rác bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai phát hiện ra bọn họ.

Mà trong khoảng thời gian này cũng đủ cho mình cùng Chu Lương bỏ trốn rồi. Đạt được mục đích của mình xong, Lâm Dật ngẩng đầu, nhìn lên ánh trăng sáng, sau đó cúi thấp đầu che mũ rơm lại, đi về phía bệnh viện tư nhân.

Trừ khoáng thạch đã bị cướp đi, tất cả đều đang phát triển theo phương hướng tốt.

Đợi khoảng mười mấy phút sau, Lâm Dật đã quay trở lại bệnh viện.

Lúc vào cửa Lâm Dật đẩy nhanh bước chân, chuẩn bị gặp lại Chu Lương.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Dật đã nhận ra điểm không thích hợp.

Tỉ mỉ nhìn kỹ từng chỗ xung quanh, phát hiện ra sự im ắng của bệnh viện tư nhân, nơi này không hề có một chút âm thanh nào.

Mà đôi vợ chồng trung niên kia, cũng không còn ở đây nữa, không biết đã đi đâu.

Giống như một tòa nhà hoang, đến cả sinh khí tối thiểu cũng không thấy đâu.

Đội nhiên trong lúc đó, nhịp tim của Lâm Dật đập nhanh lên, thần kinh khắp người đều trở nên khẩn trương hơn hẳn.

Anh ngửi được mùi máu tươi len lỏi trong không khí.

Lâm Dật đột nhiên quay đầu lại, xuyên thấy qua cánh cửa thủy tinh, phát hiện cát trên mặt đất có hỗn độn các loại dấu chân.

Mà ở nơi góc tường, có những vệt máu to bằng móng tay!

Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh chảy dài theo trán Lâm Dật.

Anh đột nhiên tăng tốc, như báo săn mồi lao lên phía lầu 2, đi vào tới đây, anh nhìn thấy được một đống hỗn độn.

Đại sảnh của lầu 2 đã bị đẩy ngã một mảng lớn băng ghế, giá treo cũng đã bị làm rớt nằm trên mặt đất.

Trên mặt đất còn có một mảng máu lớn, giống như đã trải qua một kiếp nạn càn quét qua vậy.

Sắc mặt Lâm Dật trắng bệch, ánh mắt dại ra, lao về phía phòng bệnh của Chu Lương.

Nhưng phát hiện ra bên trong không một bóng người, yên tĩnh như nơi hoang dã, ngàn dặm vô ngần.

Bằng bằng bằng!

Ngay tại lúc này, tiếng súng liên tiếp vang lên!

Viên đạn nóng cháy theo họng súng tóe ra, mang theo độ ấm siêu cao, giống như cả không khí đều trở nên nóng bỏng.

Phản ứng của Lâm Dật cũng rất nhanh, ngay trước lúc đối phương động thủ đã cảm nhận được có chỗ không đúng.

Anh phóng người về phía trước, theo bản năng rút súng trong túi ra, bắn liên tiếp ba phát, hai người kẻ mặc đồ đen bị tấn công trong chốc lát đã bị giết chết!

Đúng lúc này, những tên núp dưới gầm giường và trong tủ quần áo cũng lao ra, bên ngoài có hơn chục tên, tràn về phía Lâm Dật!

Những tên này bất chấp tất cả, bắn phá liên tục..

Hỏa lực siêu mạnh, ở giữa không trung đan vào thành một đạo lưới lửa, từ trên trời giáng xuống, bao trùm cả phòng bệnh.

Lâm Dật phản ứng cực nhanh, phóng tới cửa sổ phòng bệnh!

Loảng xoảng!

Dưới tác động của Lâm Dật, tấm kính vỡ tan.

Lâm Dật nhảy xuống tầng một, sau đó lăn người về phía trước, giải phóng lực tác động xuống dưới.

Nhưng đúng lúc này, từ những nơi khác, hơn chục tên xông ra, cầm vũ khí trong tay, bắn loạn xạ về phía Lâm Dật.

"Đm!"

Lâm dật tức giận mắng một tiếng, tìm được xe của mình, nhưng phát hiện bên trong đều đã bị phá hủy, muốn lái đi căn bản là không thể nào, vì thế liền dùng chiếc xe làm vật che chắn hướng tới đám người đang nổ súng.

Một băng đạn nữa được bắn ra, lại có 3 người bị Lâm Dật bắn hạ.

Tổn thất lớn như vậy làm cho thành động của nhóm Hắc Xà cũng trở nên cẩn thận, không đám bắn phá một cách mù quáng nữa.

Hoàn toàn dựa vào những chỗ trống, Lâm Dật ở trong bóng đêm, liều mạng như đang tìm chỗ che chắn, có ý muốn tránh né.

Thị lực trong đêm xuất sắc của Lâm Dật, càng ngày càng xa so với đối phương.

Dựa vào ưu thế này, Lâm Dật cùng với những kẻ công kích dần dần kéo dãn khoảng cách.

Sau đó biến mất giữa đêm tối.

"Đuổi theo cho tôi!"

Người của băng hắc xà rống to: "Tuyệt đối không được buông ta cho hắn!"

Bình Luận (0)
Comment