Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1846 - Chương 1844: Thao Tác Ngược.

Chương 1844: Thao Tác Ngược.
Chương 1844: Thao Tác Ngược.

Cho dù 1 ngày đã qua đi, đôi vợ chồng trung niên ở trong bệnh viện, vẫn cứ ở trong trạng thái run như cầy sấy.

Dưới sự uy hiếp của Lâm Dật, bệnh viện tư nhân đã đóng cửa để tránh có người khác tới quấy rầy.

Trừ sự hung ác của Lâm Dật, thứ càng khiến cho bọn họ sợ hãi là, ở trên xe có bỏ một thứ gì đó.

"Lúc nãy tôi ra ngoài, phát hiện trên xe của bọn họ có rất nhiều máu, hơn nữa còn có cả súng!" Vợ của bác sĩ nói:

"Tôi đoán bọn họ nhất định không phải người tốt."

"Thật, thật ra tôi sớm đã nhìn ra…"

Bác sĩ nơm nớp lo sợ nói: "Nhưng tôi không dám nói với bà."

"Chắc chắn bọn họ không phải người tốt, nếu không tại sao lại có mấy thứ đó, ông nói xem lúc bọn họ rời đi có khi nào giết luôn chúng ta không?"

"Tôi, tôi không biết…"

"Hay là chúng ta báo cảnh sát đi." Vợ bác sĩ nói:

"Bây giờ đến cảnh sát, có cảnh sát bảo vệ, chúng ta sẽ an toàn."

Bác sĩ trung niên cắn răng: "Đi, bây giờ đi báo cảnh sát!"

Màn đêm dần dần buông xuống, ánh mặt trời độc ác đã không còn xâm nhập vào những ngọn núi phía xa nữa.

Ánh nắng chiều sáng lạn vẽ nên một mảnh sắc vàng, cả thành phố nhỏ Chepoble đều bị bao phủ bởi một mảnh im lặng ôn hòa.

"Lão đại, tôi cảm thấy vết thương ở chân của tôi không lớn, chúng ta đi thôi." Chu Lương nói.

"Đợi thêm chút nữa."

Tính từ lúc phẫu thuật đến giờ, đếm qua đếm lại cũng chỉ mới hơn mười mấy tiếng, Lâm Dật không dám để cho Chu Lương bôn ba, dù sao thì từ đây đến Santos vẫn còn một khoảng cách, anh muốn để ổn định thêm chút nữa.

"Nơi này không an toàn bằng Cologne, có khi người của chúng ta đã tới Cologne rồi, chỉ cần gặp mặt thôi là sẽ an toàn." Chu Lương nói:

"Hơn nữa chân của tôi cũng coi như không giữ được rồi, có khi sẽ tàn tật, anh không cần phải quan tâm nhiều như vậy, lần này cùng anh vào sinh ra tử, tôi đã thấy mãn nguyện rồi."

Lâm Dật ngẫm một lại, thấy Chu Lương nói, thật sự cũng có lý.

Mặc dù vết thương không thể đi đường dài xóc nảy, nhưng chắc chắn những thứ thuốc cao cấp ở Cologne cũng là thứ cậu ấy cần.

"Cậu ở đây đợi một chút, tôi đi ra ngoài mua vài thứ, lúc trời tối sẽ rời đi!"

"Ban ngày tôi đã quan sát rồi, người dân ở nơi này hình như rất thuần phát, muốn làm bị thương cũng quá dễ dàng rồi."

Chu Lương cười hehe nói, cậu đã đoán được Lâm Dật muốn làm gì.

Lâm Dật cũng cười: "Không được thì qua cục cảnh sát đó làm chút thôi, đến Cologne có chút xa, chắc chắn phải chuẩn bị tốt."

"Vậy tôi cũng đi thu dọn một chút, đợi anh về chúng ta đi."

"Cậu thì cứ ngoan ngoãn nằm trên giường đi, đừng có cử động lung tung.

"Vậy được rồi, nói thông tin chúng ta chuẩn bị đi với Lưu lão đại, trước tiên qua bên đó tiếp ứng chúng ta."

"Được."

Đáp lại một tiếng, Lâm Dật không có đi ra cửa chính, mà nhảy từ phía sau cửa sổ xuống.

Lần này anh đi, mục đích chủ yếu là muốn kiếm mấy khẩu súng về, vũ khi trên tay mình, đạn cũng đã không còn nhiều, nếu như trên đường xảy ra sự cố, không đủ để ứng biến với tình huống đột ngột, vẫn nên chuẩn bị một chút.

Nhưng Chepoble là một thành phố nhỏ yên tĩnh và thanh bình, người dân ở đây tuy không giàu có nhưng sống rất bình dị.

Mặc dù cũng có vấn đề về an ninh, nhưng hầu hết chúng vẫn đang trong giai đoạn giao tranh, không giống như các thành phố khác, thỉnh thoảng có thể thấy người ta đánh nhau trên đường phố.

Muốn ở đây tìm được lại súng, hình như là chuyện không mấy khả năng, nơi duy nhất có chính là đồn cảnh sát.

Sua khi ra khỏi cửa, Lâm Dật đi vòng vòng trên đường, dùng số tiền còn sót lại, mua một chiếc mũ rơm che nắng, sau đó đi dạo xung quanh thành phố nhỏ.

Lâm Dật đi trên đường một hồi nhưng hoàn toàn không phát hiện được mục tiêu, trong lòng có chút khó chịu, nơi này chẳng lẽ đến một cảnh sát tuần tra cũng không có sao?

"Hei, huynh đệ."

Ngay lúc Lâm Dật đang đi qua một con hẻm nhỏ, vô tình nghe thấy phía sau có người nói chuyện, hai thanh niên mặc áo ba lỗ, đi dép lê đang đứng phía sau.

Nhìn thấy dáng vẻ lưu manh của 2 người, Lâm Dịch nhướng mày nói:

"Mấy người đang gọi tôi?"

"Đúng vậy, ở chỗ chúng tôi đúng là lâu lắm rồi không có người Châu Á tới, cậu đến từ đâu, Hàn Quốc, Đảo Quốc? Hay là cậu đến từ Hoa Hạ?"

"Tôi là người Hoa Hạ, sao?"

Nghe thấy thân phận của Lâm Dật, hai người đối mặt nhìn nhau, trong ánh mắt lóe lên tia vui sướng.

"Không có gì, đây là nghe nói người Hoa Hạ rất có tiền, chỉ muốn với chứng thực với cậu một chút thôi mà."

"Cũng không có nhiều giàu có, nhưng mà so với mấy người thì vẫn mạnh hơn nhiều."

Lâm Dật thản nhiên nói, cũng không muốn nói quá nhiều với hai người này, muốn nhanh xử lý cho xong, sau đó thừa lúc trời tối rời đi.

"Nếu đã như vậy, thì tôi muốn mượn cậu ít tiền."

Tên đàn ông mặc áo đen nói:

"Đưa tiền của cậu cho bọn tôi mượn đi, như vậy chúng ta chính là bạn bè, sau này cậu gặp chuyện, bọn tôi cũng có thể giúp cậu."

Đầu Lâm Dật ong ong nhức đầu, cảm thấy thành phố nhỏ này cũng đủ hài hòa thật.

Đi ăn cướp mà còn có thể nói năng thoải mái sạch sẽ như vậy.

Cũng lịch sự phết đấy."

"Mạo muội hỏi một câu, các người là đang muốn ăn cướp sao?"

"Không không không, chúng tôi sao lại có thể làm loại chuyện đó cơ chứ."

Hai người hướng tới Lâm Dật, vỗ vỗ bờ vai của anh, nói:

"Chúng tôi chỉ muốn mượn của cậu ít tiền thôi, sau này sẽ trả lại cho cậu."

"Nhưng tôi không muốn cho mấy người mượn tiền."

"Thế thì không được, cậu bắt buộc phải cho chúng tôi mượn, bởi vì hai người chúng tôi sau này sẽ bảo vệ cậu." Người đàn ông mặc đồ đen chỉ lối rẽ sâu trong con ngõ nhỏ:

"Nếu như cậu không bằng lòng cho mượn, hai chúng tôi sẽ đưa cậu vào đấy tâm sự."

"Không cần phiền phức vậy, nói ở đây là được rồi."

Hai người lại bốn mắt nhìn nhau, phát hiện ra Lâm Dật không muốn thỏa hiệp, sắc mặt cũng trầm xuống.

Tên đàn ông mặc áo đen từ trong túi tiền lấy ra một con dao gọi hoa quả, nhắm vào Lâm Dật.

"Nếu như không bằng lòng cho mượn, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."

Chát!

Lâm Dật vung tay lên, lát một cái vào mặt người đàn ông mặc đồ đen, người sau đó bị đánh ngã trên mặt đất, ôm mặt mê man.

Hắn hoàn toàn không ngờ tới người đàn ông người Hoa Hạ này lại dám ra tay với mình, đây là địa bản của bọn hắn cơ mà!"

Nghĩ tới tây, người đàn ông mặc áo đen lại bò từ dưới mặt đất lên, xông về phía Lâm Dật.

Ngay lúc ấy, đồng bọn của hắn vũng vọt dậy, chuẩn bị cùng nhau ra tay.

Ánh mắt của Lâm Dật híp lại, trong ánh mắt lộ ra một sự lạnh lùng.

"Đm đừng có làm phí thời gian của ông đây!"

Câu nói vừa dứt, Lâm Dật đã dơ chân đá một phát, người đàn ông mặc áo đen bay ra, bị đập vào bờ tường.

Hô lên một tiếng!

Từng đợt bụi mù rơi xuống, có thể nhìn thấy được khí lực của Lâm Dật mạnh đến mức nào.

Sau đó, Lâm Dật nắm lấy tóc của kẻ còn lại, đạp về phía một bên vách tường!

Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, đầu của tên đồng bọn đầy máu, nằm lăn lộn trên mặt đấy, lớn tiếng kêu lên.

"Vậy mà màu dám ra tay với bọn tao, bây giờ bọn tao đi báo cảnh sát, cảnh sát sẽ giết mày!"

"Báo cảnh sát?"

Ánh mắt của Lâm Dật khẽ chuyển động, bản thân vừa nãy sao lại không nghĩ ra điểm này nhỉ.

Tìm không được người có liên quan, cứ bảo những kẻ này lại chủ động tới là được rồi.

Thao tác ngược như thế này, quả thật là ok.

Bình Luận (0)
Comment