Lương Nhược Hư vẫn không nhúc nhích, cơ thể như hóa đá vậy.
Hồi lâu không phục hồi tinh thần lại.
Thay vì nói mail kia làm cô khiếp sợ, thì nói là rung động đúng hơn.
Nhất là cái ID tên "Anh yêu em LNH" này càng khiến cho trong lòng cô gợn sóng, bốn bề ầm ỹ.
Cô có thể khẳng định, người sử dụng ID này chính là Lâm Dật!
Nhưng nội dung bên trong lại khiến cô không thể nào tưởng tượng được.
Mà điều khiến cho cô cảm thấy khủng bố đáng sợ nhất chính là, Lữ đoàn Trung vệ xuất hiện nội gián!
Một tổ chức nghiêm mật như vậy, sao lại để xảy ra tình trạng này chứ?
Cô cảm nhận được, chuyện này đã vượt qua phạm trù mà mình có thể xử lý được.
Nhắc tới chuyện Lữ đoàn Trung vệ thôi, cũng đã là chuyện không nhỏ rồi.
"Ông nội…"
"Sao vậy?" Lương Hướng Hà hỏi: "Tiểu tử Lâm Dật đó vẫn còn sống, có chuyện gì mà trông con không vui vậy?"
Lương Nhược Hư đưa điện thoại đến trước mặt Lương Hướng Hà.
"Đây là tin nhắn Lâm Dật gửi cho con, anh ấy nói trong Lữ đoàn Trung vệ có nội gián"
"Làm sao có thể!"
Lương Hướng Hà trở nên kích động, mặc dù không biết phải chiến đấu như thế nào với sức mạnh của Đan Điền, nhưng vì nguyên nhân của Lục Bắc Thần, ông đã từng làm qua một số công việc văn thư.
Hiện tại, Lâm Dật nói Lữ đoàn Trung Vệ có nội gián, trên mặt tình cảm, ông ta là không thể tiếp nhận được.
"Đưa điện thoại đây cho ông xem xem."
"Đây ông."
Nhìn đến nội dung trên điện thoại di động, Lương Hướng Hà trở nên cùng nghiêm túc, cau mày, suy nghĩ một hồi lâu.
"Có chắc là Lâm Dật gửi tới không."
"Chắc chắn!"
Lương Nhược Hư biết tính nghiêm trọng của chuyện này, cũng không dám qua loa đại ý.
Nhưng cô có thể chắc chắn được, mail là do Lâm Dật gửi tới!
Vào Giáng sinh năm ngoái, anh đã đăng những dòng chữ như vậy lên các tòa nhà mang tính biểu tượng trên khắp đất nước!
Trừ anh ấy ra, không thể có người nào lại dùng ID như vậy!
"Ông hiểu rồi."
Hít một hơi thật sâu, Lương Hướng Hà nói:
"Lâm Dật căn bản không ở Santos, đây là vở kịch dương đông kích tây của nó."
"Ông nội, ý của ông là, anh ấy làm như vậy, là vì muốn gây chú ý tới đám nội gián?"
"Đúng vậy." Lương Hướng Hà ý vị thâm trường nói:
"Nếu như Lữ đoàn Trung vệ thực sự có nội gián bên trong, thì trong thời gian ngắn, những người ở lại Santa Clara sẽ tập trung về Santos, và sau đó bên phía của nó sẽ hoàn toàn an toàn."
"Vậy cho nên nơi mà anh ấy thực sự đang ở là Cologne chứ không phải Santos!"
"Đúng vậy!"
"Vậy chúng ta nhanh lên, đem tin tức này nói cho ông Lục!" Lương Nhược Hư kích động đứng lên: "Con đi lái xe, chúng ta đến lữ đoàn trung vệ!"
"Đừng!"
Lương Hướng Hà ngăn Lương Nhược Hư lại: "Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, vì sự bảo toàn tuyệt đối, chúng ta không thể quá đó, để ông gọi hắn qua đây."
Sau đó, Lương Hướng Hà gọi điện cho Lục Bắc Thần, mà sau khi nhận được điện thoại xong, Lục Bắc Thần ngay lập tức tới.
"Xảy ra chuyện gì mà gọi tôi qua bên đây gấp vậy."
Vừa gặp mặt, câu đầu tiên Lục Bắc Thần đã vội vã hỏi.
Bởi vì Lương Hướng Hà gọi điện thoại cho mình, khiến ông ta cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Từ lúc còn trẻ, Lương Hướng Hà đã luôn theo sát mình, mỗi lần có chuyện gì đều là ông ấy đến tìm mình.
Mà lần này, lại bắt mình tới tìm ông ấy.
Mà quan trọng nhất là trong điện thoại, ngữ khí của ông ta rất trầm thấp, chỉ nói là có chuyện quan trọng, điều này khiến trong lòng Lục Bắc Thần có một loại dự cảm không lành.
"Xem cái này là biết ngay." Lương Hướng Hà đưa điện thoại qua bên đó: "Đây là Lâm Dật lén lút gửi tới cho Hạt Gạo."
"Cậu ấy gửi tới!"
Mặc dù không thấy được nội dung bên trong, nhưng hành động như vậy quả thật rất kỳ quái.
Lẽ ra tại đây dạng thời khắc nguy hiểm, tin tức của Lâm Dật, hẳn là là đều gửi đến Lữ đoàn Trung vệ mới đúng.
Nhưng mà lúc nhìn thấy được nội dung trong gmail, sắc mặt Lục Bắc Thần khẽ thay đổi.
Trong Lữ đoàn Trung vệ có nội gián, điều này khiến cho lòng ông khó mà bình tĩnh được.
"Lúc trước Lâm Dật ở Santa Clara, chưa qua bao lâu ngoại binh đã chạy tới đó, tiến hành vây đuổi chặn đường, tin rằng Lâm Dật từ điểm này mà phán đoán ra trong Lữ đoàn Trung vệ có nội gián." Lương Hướng Hà nói:
"Cho nên cậu ấy mới nghĩ ra cách như vậy, cố ý nói với người của lữ đoàn Trung Vệ là mình đang ở Santos, sau đó khiến cho nội gián đưa thông tin đến cho ngoại binh, như vậy cậu ấy sẽ an toàn."
"Dựa vào lối suy nghĩ Lâm Dật, đây rất giống chuyện cậu ấy có thể làm." Lục Bắc Thần thấp giọng nói.
Nhưng điều hắn thật sự quan tâm chính là, nội gián của lữ đoàn Trung Vệ, rốt cuộc là ai?
"Bây giờ điều có thể khẳng định là, hơn 20 tiếng sau Lâm Dật sẽ đi tới Cologne chứ không phải Santos." Lương Hướng Hà nói:
"Chúng ta có thể phái thêm người đi. Về phía Lữ đoàn Trung Vệ, chúng ta có thể tiếp tục quan sát chuyển động bên Santa Clara. Nếu những người ngoại binh đó thực sự tiến về Santos, điều đó có nghĩa là suy đoán của Lâm Dật là đúng và lữ đoàn Trung Vệ thật sự có nội gián, đây cũng là điều cần đề phòng."
"Tôi hiểu rồi, những chuyện tiếp theo, tôi sẽ tự mình xử lý."
Trầm ngâm một lúc, Lục Bắc Thần trả điện thoại lại cho Lương Nhược Hư.
"Hỏi Lâm Dật xem, bây giờ cậu ấy đang ở đâu."
"Vâng."
Nhận lấy điện thoại, Lương Nhược Hư gửi một tin nhắn khác cho Lâm Dật, để hiểu rõ hơn tình hình của phía anh ấy.
"Anh ấy đang ở Chepoble, Panama, và một trong những đội viên của họ bị một vết thương do súng bắn, đang ở đó chờ phục hồi, sau đó sẽ đi tới Cologne."
Lục Bắc Thần gật đầu, sau đó không nói gì, suy nghĩ về việc triển khai kế tiếp.
Lương Nhược Hư lặng lẽ nhìn bên cạnh, một lão đại cả đời chinh chiến, khí thế nuốt sống ngàn dặm như hổ dữ, thật không thể tin được là một ông già đã gần đất xa trời.
Sau đó, Lương Nhược Hư quay người, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Thẩm Thục Nghi.
Cũng kể chuyện của Lâm Dật cho cô ta, nói rõ ràng toàn bộ cho cô ta.
Mà mục đích thật sự của cô ấy, không phải là để Thẩm Thục Nghi để ý đến việc này.
Mà là muốn bà ấy đem chuyện này nói với Tần Ánh Nguyệt!
Ngay tại lúc này, chỉ có bố của Lâm Dật mới có thể giúp anh ấy giải vây mà thôi!
……
Chepoble, Panama
Cách thời gian Chu Lương phẫu thuật đã hơn 5 tiếng rồi.
Đã qua 1 khoảng thời gian nghỉ ngơi và quan sát.
Trạng thái của Chu Lương tốt hơn nhiều, phương diện tinh thần cũng rất tốt, hoàn toàn không bị vết thương ở chân ảnh hưởng.
Nhưng điều Lâm Dật lo lắng nhất là, cái chân này của cậu ấy, còn có thể giữ được hay không.
Nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn 3 giờ chiều, đợi miệng vết thương hồi phục thêm chút nữa thì sẽ lên đường đi tới Cologne
Trận tìm đường sống ở chỗ chết này, cũng coi như kết thúc rồi.
Mà ở trong khoảng thời gian này, Lâm Dật và Lý Bắc Thần vẫn giữ liên lạc.
Vì để tránh tai mắt của nội gián, Lục Bắc Thần phái Ninh Triệt qua bên đó, Khâu Vũ Lạc và người của nhóm 2 vẫn ở lại Santa Clara, giám sát hướng đi bên ấy.
Như những gì Lâm Dật dự đoán được, sau khi Lữ đoàn Trung vệ nhận được tin tức của Lâm Dật, những kẻ đóng tại thành Santa Clara cũng bắt đầu rút lui.
Dưới sự quan sát chặt chẽ của Khâu Vũ Lạc và tổ 2, phát hiện ra bọn họ đang đi tới hướng Santos!
Cũng nhờ những hành động như vậy, khiến cho Lục Bắc Thần và Lương Hướng Hà càng có niềm tin vững chắc rằng lữ đoàn Trung Vệ có nội gián!