"Lúc trước tiếp nhận nhiệm vụ có gặp qua mấy lần, thân phận cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, nhưng trình độ của hắn ta thật sự rất cao, đánh nhau mấy trận, có lúc thắng có lúc bại." Lâm Dật nói:
"Cho nên khoáng thạch bị hắn cướp đi, tôi vẫn có thể chấp nhận được, ít nhất không bị thua trên tay của những kẻ kém cỏi kia."
"Đúng thật, trình độ của bọn chúng, so với đám người ở thành phố Santa Clara, hình như không có cùng một cấp độ." Chu Lương nói:
"Hắn đá tôi một phát, cảm giác như xương cốt đều gãy hết vậy."
"Cho nên tôi mới nói, thua dưới tay hắn cũng không oan, hắn là một đối thủ đáng tôn trọng."
"Haizz, nhưng mà vẫn hơi đáng tiếc."
"Được rồi, trước tiên đừng có nói mấy lời vô dụng nữa." Lâm Dật nói:
"Cậu nghỉ ngơi chút đi, tôi tìm cách liên lạc với tổng bộ."
"Được."
Sau đó, Lâm Dật từ trong bệnh viện, kiếm được một cái laptop.
Mặc dù rất lag, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng lên mạng được, đối với Lâm Dật mà nói, thế này là đã đủ rồi.
Yến Kinh, Hoa Hạ, rạng sáng 12 giờ.
Trung tâm chỉ huy tác chiến của Lữ đoàn Trung Vệ vẫn đông nghịt người, nhưng biểu tình của ai cũng không thay đổi, im lặng không lên tiếng.
Mà trạng thái như vậy, đã liên tục gần 100 tiếng đồng hồ rồi.
"Thủ trưởng, trở về nghỉ ngơi một chút đi, chúng tôi sẽ ở đây theo dõi suốt, có tin tức thì sẽ báo cho anh ngay."
Trong phòng làm việc, Lưu Hồng nhìn Lục Bắc Thần nói.
Lâm Dật đã mất tích mất ngày nay, Lục Bắc Thần cứ một mực ở lại trong căn cứ Lữ đoàn Trung Vệ.
Thật sự không chịu được nữa được đi nghỉ ngơi một chút, ngủ dậy rồi lại quay lại đây.
"Mặc dù tuổi tác đã lớn, cậu ấy vẫn còn có thể kiên trì được một lúc, không cần phí tâm vào chuyện của tôi đâu."
"Tôi biết ngài lo lắng an nguy của Lâm Dật, nhưng cơ thể của ngài càng quan trọng hơn, đã một ngày một đêm chưa chợp mắt rồi." Tào Gia Độ nói
"Không sao đâu, lòng tôi tự biết tính." Lục Bắc Thần lạnh nhạt trả lời.
Lưu Hồng có chút không đành lòng, muốn khuyên nhủ hắn, lại không biết phải mở miệng thế nào cả.
Lâm Dật mất tích gần 100 tiếng đồng hồ rồi, dù cho ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng có rất nhiều người đã nghĩ tới hiện thực bi quan.
Cho rằng Lâm Lật, có thể đã không còn sống nữa rồi.
Đến cả Lưu Hồng cũng đã từng nghĩ qua ý nghĩ như vậy.
Nhưng cứ mỗi khi có loại ý nghĩ thế này, hắn cũng đều sẽ tự tát mình một cái, muốn làm cho bản thân mình tỉnh táo trở lại.
Cũng đã vô số lần tự nói với bản thân, Lâm Dật sẽ không chết, hơn nữa nhất định không có chuyện gì, bình an mà trở về.
"Thủ trưởng, Lưu lão đại, có thông tin rồi!"
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục, vội vội vàng vàng chạy đến cửa phòng làm việc, hướng về phía 2 người mà nói:
"Đội trưởng Lâm đã trả lời tin nhắn mới nhất, nói bản thân đang ở Santos! Anh ấy vẫn chưa chết!"
Nghe được tin tức này, cả 3 người đều kích động đứng bật dậy.
Trên mặt hiện lên biểu cảm kích động, giống như pháo hoa bừng nở trên bầu trời đêm, ngay cả máu trong cơ thể, cũng dường như không tự giác được mà chảy nhanh hơn.
100 tiếng đồng hồ!
Mất liên lạc đã gần 100 tiếng đồng hồ!
Không tin không tức gì cả, vậy mà cậu ấy lại có thể chạy từ Santa Clara tới Santos!
Không một ai biết Lâm Dật chạy đến đó như thế nào, nhưng những chuyện này đã chẳng còn quan trọng nữa!
Chỉ cần anh còn sống, đối với Lữ đoàn Trung vệ mà nói, đã là một niềm vui mừng lớn lao rồi!
"Thằng nhóc này cũng lợi hại thật đó, dưới sự phong tỏa mạnh mẽ như vậy mà vẫn có thể chạy được tới Santos!"
Lưu Hồng kích động vỗ đùi, nước mắt không tự giác được mà chảy xuống.
"Đi mau, qua bên đó xem xem!"
Một hàng 3 người đi tới phòng chỉ huy tác chiến, biểu tình của cả đám người đều vui mừng như điên!
Đối với bọn họ mà nói, niềm vui sướng này, căn bản không thể nào diễn tả được thành lời.
Đây là kỳ tích trong lịch sử chiến tranh!
"Cậu ấy còn nói cái gì!" Lưu Hồng xông đến phía thông tín viên, nói.
"Đội trưởng Lâm nói, bọn họ đang ở trong một vị trí tương đối an toàn, trong khoảng thời gian ngắn không có vấn đề gì, cần chúng ta phái người đến tiếp viện."
"Được, vậy giờ tôi sẽ phái đội 2 và đội 3 qua đó, nói với cậu ấy đừng gấp gáp, tiếp viện lập tức sẽ tới!"
"Được!"
Khi Lưu Hồng hạ mệnh lệnh mới nhất xong.
Vương Đình Sơn cũng đồng thời nhận được tin tức, nhưng biểu tình của hắn lại không được tốt cho lắm.
Mà những người khác trong phòng, sắc mặt cũng tương tự như vậy.
"Rốt cuộc hắn đã làm thế nào, mất tích gần 100 tiếng đồng hồ, vậy mà lại xuất hiện ở Santos?"
Đây không chỉ là nghi vấn của một mình Vương Đình Sơn, mà còn là nghi vấn của tất cả những người có mặt ở đó.
"Có khi nào là hắn bỏ trốn từ trước rồi không? Những người được triển khai ở Santa Clara, chỉ là làm chuyện vô ích?" Vương Miện nói.
"Không có khả năng đó lắm." Trần Sở Phong nói"
"Santos là một thành phố lớn ở Panama, nếu trốn thoát được, hắn nhất định sẽ liên lạc với Lữ đoàn trung vệ càng sớm càng tốt, sẽ không chậm trễ nhiều ngày như vậy. "
Trầm ngâm một lát, Trần Sở Phong còn nói thêm:
"Tôi đoán hắn mấy ngày nay, hẳn là vẫn trốn ở Santa Clara, về phần dùng phương thức gì để chạy thoát, điểm này vẫn chưa thể biết được."
Những người khác trong phòng, đều rất tán đồng với cách nói của Trần Sở Phong.
Điều này cũng khiến cho bọn họ cảm nhận được một chút bất an.
Ở thành phố Santa Clara, có ít nhất 1.000 người đã thực hiện một cuộc tìm kiếm như trải thảm, có thể nói rằng họ đã lục tung tất cả các ngõ ngách và tìm kiếm từng hộ gia đình.
Không những không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của hắn, mà hắn ta còn vênh váo chạy trốn đến Santos.
Tin tức này khiến bọn họ một lần nữa cảm nhận được sự khủng bố của Lâm Dật.
"Lý Mật đi thông báo cho Trần Quan Kiệt, truyền tin, tiếp tục tìm kiếm ở Santa Clara là vô nghĩa."
"Đã hiểu, tôi sẽ đi thông báo ngay bây giờ."
…
Sau khi trở về Yến Kinh, Lương Nhược Hư vẫn chưa từng rời đi.
Lâm Dật không có tin tức, có trở về cũng chẳng có tâm trí mà làm việc.
Hơn nữa khó khăn lắm mới quay về một chuyến, Lương Hướng Hà cũng luyến tiếc không muốn để cô rời đi nhanh như vậy, nên đã giữ cô ở nhà thêm vài ngày.
"Đừng có suốt ngày cau có như thế, trạng thái này của con cũng chẳng giải quyết được vấn đề đâu."
"Đã gần một trăm giờ kể từ khi mất liên lạc. Con đang băn khoăn không biết anh ấy có thể đi đâu."
"Ta không hiểu nhiều về thằng nhóc đó, nhưng nghe nói nó là một kẻ sẽ không xử lý theo cách bình thường, con đừng có dùng suy nghĩ của người bình thường để nghĩ về nó, chắc chắn là không được rồi.
"Ông nội, đừng nói mấy lời châm chọc đó, ông giúp con nghĩ xem, anh ấy sẽ đi đâu?"
"Nếu ông có thể nghĩ ra được ông nói với con từ lâu, tại sao ông lại phải đợi đến bây giờ."
Lương Nhược Hư bĩu môi, dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Bây giờ, cô ấy không muốn nói bất cứ điều gì, cũng chẳng muốn làm bất cứ điều gì, chỉ mong rằng đừng ai làm phiền cô ấy.
Reng reng reng…
Đúng lúc này, điện thoại của Lương Hướng Hà vang lên, là Lưu Hồng gọi điện tới.
"Có tin tức của cậu ấy sao?"
Biểu tình của Lương Hướng Hà trở nên kích động, tin tức này với ông mà nói là quá mức kinh hãi, cũng là quá mức đột nhiên.
Lương Nhược Hư vọt dậy, từ trên ghế ngồi thẳng dậy.
Cô ấy theo bản năng có thể đoán ra được, người bọn họ nhắc đến trong điện thoại, có lẽ là Lâm Dật.
"Tiểu tử này cũng thật lợi hại, tôi xem nhẹ hắn quá rồi."
"Vậy được, nếu có thông tin gì khác, cậu cũng báo với tôi một tiếng nhé."
Rất nhanh, Lương Hướng Hà đã tắt điện thoại, cười tủm tỉm nhìn Lương Nhược Hư, nói:
"Không cần phải lo quá đâu, bên đó có tin tức rồi, nói là đã tới Santos, tạm thời thì vô cùng an toàn, Lữ đoàn Trung vệ cũng đã phái người qua đó trợ giúp rồi."
Lương Nhược Hư ôm lấy ngực, cảm giác tim cũng sắp nhảy ra ngoài, nước mắt cũng đã lã chã rơi xuống.
Cô không biết mình khóc vì cái gì, nhưng cô không thể nào nhịn được.
Ting ting ting…
Ngay lúc này, Lương Nhược Hư nhìn vào điện thoại của bản thân, là một mail.
Lúc nhìn vào mail kia, cô không khỏi nhíu mày.
Đây là gmail tư nhân của mình, không có nhiều người biết.
Mở mail đó ra, Lương Nhược Hư nhìn thấy một mail được gửi tới từ người có tên là "Anh yêu em LNH", mà nội dung bên trong lại khiến cho cô sửng sốt một lúc.
"Lữ đoàn Trung vệ có nội gián, hãy báo cho Lục Bắc Thần, 12 tiếng sau, anh sẽ đi tới Cologne"