Nhưng lúc này, Lâm Dật dã không còn quan tâm tới chuyện gì khác nữa rồi, liều mạng lao về phía Chu Lương, kiểm tra miệng vết thương cho cậu.
"Nhẫn nhịn thêm một chút, không sao đâu, có tôi ở đây, nhất định sẽ không sao cả…"
Cơ thể Lâm Dật run lên bần bật, nhìn miệng vết thương máu chảy đầm đìa, tựa như một con dao bén nhọn đâm vào thần kinh của anh vậy, đến cả nói chuyện cũng trở nên lộn xộn.
"Lão, lão đại…"
Chu Lương nói chuyện đứt quãng, vốn dĩ trạng thái tinh thần đã không tốt, còn bị thương như vậy khiến cậu dần mất đi ý thức, rơi vào hôn mê.
"Tôi, tôi có lỗi với anh, tôi, tôi không bảo vệ được khoáng thạch…"
"Không trách cậu, chuyện này không trách cậu, đều là lỗi của tôi."
Hốc mắt Lâm Dật đỏ bừng, hai tay ôm chặt lấy Chu Lương: "Có tôi ở dây, chắc chắn sẽ giữ được đôi chân của cậu, nhất định phải tin tưởng tôi."
"Lão, lão đại, anh đi đi, không cần để ý đến tôi…"
"Có chết thì thì cũng phải cùng nhau chết, tôi không thể bỏ cậu lại đây được!"
Lâm Dật bế Chu Lương lên, đưa cậu lên xe.
Tiếp tục chạy xe hơn 40km, Lâm Dật phát hiện ra một thành phố nhỏ.
Diện tích của thành phố nhỏ này không lớn, Lâm Dật không biết tên, thậm chí còn không bằng 1 phần ba của Santa Clara, đối với Lâm Dật mà nói, có thể tìm thấy được một nơi thế này đã là ông trời phù hộ rồi.
Bởi vì thứ mà anh muốn, không phải là chạy trốn, mà là tìm được bệnh viện!
Chạy vào giữa thành phố, Lâm Dật tìm thấy được một bệnh viện tư nhân, quy mô rất nhỏ, nhưng vậy là đủ rồi.
Vội vàng dừng xe lại, Lâm Dật bế Chu Lương đã ngất đi từ trên xe xuống, trước tiên xông về phía bệnh viện.
Bởi vì thành phố này có diện tích rất nhỏ, nên ở đây không thể nhìn thấy được sự rộn ràng của những thành phố lớn, bây giờ đã là hơn 7 giờ sáng rồi, nhưng hàng quán ở 2 bên đường, hầu hết vẫn chưa có mở bán.
Đến cả bệnh viện này cũng vậy.
Lâm Dật không quan tâm nhiều đến thế, một cước đá bay cánh cửa bệnh viện.
Nghe thấy ở cửa có âm thanh, một đôi vợ chồng trung niên vội chạy từ trên lầu xuống, nhìn thấy Lâm Dật bế theo một người lao vào, vô cùng sợ hãi.
"Chân của cậu ấy bị làm sao vậy, nói tôi nghe sao mà thành ra thế này?"
Bác sĩ rất có trách nhiệm, cũng không có truy cứu Lâm Dật mà trước tiên hỏi xem tình trạng của Chu Lương thế nào.
"Chuyện này không cần đến các người, tôi chỉ cần đồ dùng chữa bệnh ở chỗ của 2 người thôi, mau chuẩn bị cho tôi!"
Đôi bác sĩ trung niên có chút ngẩn người, đối với một bác sĩ mà nói, thao tác như vậy là không được phép.
Nhưng hung thần tàn ác tên Lâm Dật căn bản không cho bọn họ nhiều cơ hội để phản ứng như vậy, bày ra vẻ mặt muốn ăn thịt người.
"Đi mau lên, nếu không tôi sẽ giết các người!"
Hai bác sĩ trung niên cũng bị dọa đến tay chân luống cuống, đưa hai người tới phòng giải phẫu.
Ma Tước dù nhỏ nhưng vẫn đầy đủ bộ phận.
Dù là bệnh viện tư nhân nhỏ ở một thành phố bé như vậy, thiết bị chữa bệnh dù cho không được tiên tiến, nhưng những dụng cụ phẫu thuật cần có thì vẫn xem như là đầy đủ.
Ở giữa phòng giải phẫu, có một vài thiết bị đơn giản, Lâm Dật đặt Chu Lương lên giường, vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói:
"Có tôi ở đây, cậu yên tâm, tôi là bác sĩ ngoại khoa tốt nhất trên thế giới này, nhất định sẽ giữ được cái chân này của cậu, đừng sợ."
Chu Lương nhoẻn miệng cười: "Đến chết tôi còn chẳng sợ, dù mất đi một cái chân, tôi vẫn có thể chấp nhận được."
"Không cần phải nói gì nữa, cứ ngoan ngoãn nằm ở đây, ngủ một giấc là được."
Lâm Dật tìm thấy một đai đo huyết áp và máy đo nhịp tim, cố định chúng trên người Chu Lương.
Sau đó lấy ra thuốc mê, bắt đầu tiêm vào tĩnh mạch.
Mấy phút sau, Chu Lương dần mất đi chi giác, dấu hiệu sinh tồn ổn định, Lâm Dật bắt đầu xử lý vết thương ở đùi.
Vết thương ở chân không ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng đối với Lâm Dật mà nói, phải làm thế nào giữ lại được cái chân của cậu ấy.
Lâm Dật ở trong phòng giải phẫu hết sức bận trộn, bác sĩ trung niên và vợ của ông ấy đứng ở bên ngoài.
"Hai người này từ đâu tới vậy? Vết thương trên chân của người đàn ông đó. Hình như là vết súng."
"Tôi cũng không rõ nữa, có khi là lưu manh ở gần đây." Bác sĩ trung niên nói:
"Tôi cũng không muốn gánh vác quá nhiều trách nhiệm, hơn nữa nhìn bọn họ cũng chẳng giống người tốt, nếu như có thể tự làm phẫu thuật thì không cần quản nữa, cứ để bọn họ tự xử lý đi."
Vợ chồng hai người cũng coi như chất phác, không nói gì nhiều nữa, chỉ là có chút sợ hãi.
Bởi vì trước nay chưa từng gặp trường hợp như vậy.
Ước chừng khoảng 2 tiếng sau, ca phẫu thuật kết thúc.
Lâm Dật quấn băng gạc lên vết thương trên chân của Chu Lương.
Anh đã cố gắng hết sức mình rồi, nhưng có thể giữ cái chân này lại hay không, anh cũng không rõ.
Chỉ đành xem vận khí của Chu Lương thôi.
"Giúp tôi đưa người tới phòng bệnh."
"Được được được."
Bệnh viện này có 2 gian phòng bệnh.
Trong đó 1 gian là dành cho 4 người, một gian khác là dành cho 8 người, có thể nói là vô cùng đơn sơ.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Lâm Dật chuyền axit amin và đường glucozo cho Chu Lương, dùng những thứ này để bổ sung thể lực.
Sau đó, Lâm Dật bảo bác sĩ trung niên kia đi mua một ít đồ, kiên trì suốt khoảng thời gian dài như vậy, lại còn làm phẫu thuật thêm hơn 2 tiếng nữa, trạng thái tinh thần của Lâm Dật đã sắp đạt đến cực hạn.
Nếu như không phải cố gắng chống chọi, ca phẫu thuật này có lẽ cũng không kiên trì nổi nữa rồi.
Đôi vợ chồng bác sĩ cũng rất nghe lời, không dám làm trái ý Lâm Dật, đi ra ngoài mua rất nhiều đồ cho bọn họ ăn.
Chẳng bao lâu sau, Chu Lương đã dần dần mở mắt, mặc dù sắc mặt không phải rất tốt, nhưng đã không còn gì đáng ngại.
"Trước hết ăn chút đồ đi, rồi tạm thời nghỉ ở đây một hôm, ngày mai hẵng đi."
Dựa theo sách lược ban đầu của Lâm Dật, đó là tìm một thành phố lớn một chút, lặng yên lẩn trốn không để cho người khác có thể nhận biết được.
Nhưng hiện tại, đã làm loạn lên, gây ra động tĩnh không nhỏ, cho dù có trốn ở đây thì cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, nhưng Lâm Dật vẫn là muốn đề phòng nguy hiểm ở mức thấp nhất có thể, không thể ở lại đây quá lâu được.
Hơn nữa, ở đây cũng không đủ các loại thuốc thang, miệng vết thương của Chu Lương vẫn còn cần thêm một bước xử lý, phải tìm được một thành phố lớn, mua được những loại thuốc có hiệu quả thì mới có thể có hiệu quả khôi phục vết thương được.
"Lão đại? Anh ăn cơm chưa?"
Ăn cơm Lâm Dật đút, Chu Lương hỏi.
"Yên tâm đi, tôi đây sợ chết, không có hổ báo như cậu, cho dù cậu có chết đói thì tôi cũng phải ăn cơm trước đã."
"Cảnh tượng lãng mạn như này, lão đại à, anh dịu dàng chút đi."
"Mẹ nó, cả đời này tôi chưa từng đút cơm cho đàn ông bao giờ đâu, cậu là người đầu tiên đó, mãn nguyện đi."
"Tôi cũng sẽ trao lần đầu tiên của mình cho anh rồi còn gì, bình thường đều là những hot girl mặc bikini đút cho tôi ăn, anh là người đồng tính đầu tiên đó."
"Đm ăn nhanh lên, đừng có nói nhiều nữa, đã ăn rồi mà cũng không bịt được cái miệng của cậu."
Chu Lương cười hì hì, hiển nhiên tiếp nhận thực tế chuyện chân bị thương.
Bởi vì lúc gia nhập Lữ đoàn Trung Vệ, bọn họ đã được tiếp nhận giáo dục và huấn luyện về phương diện này rồi.
Năng lực thừa nhận và năng lực tiếp nhận trong lòng, đều vượt xa người khác nhiều.
Quan trọng nhất là bảo vệ tính mạng, còn về một cái chân này, có hay mất cũng chẳng sao.
"Lão đại, chúng ta chứ ở yên thế này sao?"
"Tôi vừa mới tra rồi, cách khoảng 200km có một thành phố tên là Cologne, tạm thời ở đây một hôm, sau đó chúng ta qua bên đó."
Chu Lương gật gật đầu, thở dài nói:
"Nhưng gây sức ép suốt một thời gian dài như thế, cuối cùng cũng không giữ được khoáng thạch."
"Lúc nhìn thấy hắn ta, tôi cũng đã tính đến bước đó rồi, vẫn có thể tiếp nhận được."
"Lão đại, anh quen cái người tên là số 0 – mặc đồ đen đó sao?" Chu Lương có ý thăm dò, hỏi.