Chu Lương không thể nào tin vào cảnh tượng trước mặt này.
Trong mắt cậu, trong số bạn cùng trang lứa của cậu, đẳng cấp của lão đại là cao nhất, đánh ai cũng chẳng cần phải nghiêm túc.
Nhưng hôm nay, trong lúc đối mặt với kẻ này, thế mà lão đại đã thực sự bị đánh lùi!
Mặc dù cứ cho là chưa bị đánh bại, nhưng đây không phải là một điềm tốt.
Sở dĩ có chuyện như vậy, là bởi vì Lâm Dật đã ba ngày ba đêm không ăn uống, trạng thái tinh thần đã đạt tới cực hạn rồi, không bị đánh bại bởi 1 chiêu đã là rất đỉnh rồi.
Sau khi đòn tấn công của kẻ mặc đồ đen kết thúc, Lâm Dật bắt đầu phát động phản kích.
Lợi dụng lúc công phu của của kẻ áo đen đang hạ xuống, anh bật dậy ngay tại chỗ, đùi phải như một cây roi dài, đá tới phía bên hắn.
Thấy tình hình không ổn, kẻ mặc đồ đen cũng không dám sơ suất.
Cơ thể lùi ra sau, hắn nhanh chóng vươn tay chặn lại, đột ngột chặn đứng đòn tấn công của Lâm Dật!
Thân thể mình vẫn không nhúc nhích, coi như không có nguy hiểm đối với hắn!
Nếu một đòn không thành, Lâm Dật thừa thắng xông lên, ra đòn với tốc độ cực nhanh, không cho kẻ mặc đồ đen có cơ hội phản ứng.
Người phụ nữ trẻ tuổi đứng xem bất giác nhíu mày.
Trình độ siêu cao của Lâm Dật cũng khiến cô cảm thấy kinh ngạc.
"Hắn dùng xương thịt của mình mà có thể ngang hàng với số 0, cuối cùng cũng tìm được một tên lợi hại trong Lữ đoàn Trung vệ."
"Trình độ của cậu ta thực sự rất tốt, và nền tảng của cậu ta cũng vững chắc, nhưng chiến thắng cuối cùng hẳn là vẫn thuộc về số 0. Cậu ta đã sắp không thể kiên trì được bao lâu nữa rồi." Người đàn ông trung tuổi nói.
"Điểm ấy thì tôi tin, trong đám cùng trang lứa, không có ai có thể là đối thủ của số 0 cả." Người phụ nữ trẻ nói:
"Nếu như có thể giải phẫu hoàn mỹ một chút, tôi nghĩ trạng thái của hắn sẽ càng tốt hơn."
"Cô cũng đừng coi thường người đàn ông Hoa Hạ kia, trong lúc chưa giao, tôi đã quan sát một chút, trạng thái tinh thần của cậu ta không được tốt lắm, nếu không rất khó phán đoán được ai thua ai thắng."
Người phụ nữ trẻ tuổi cao hứng nhìn về phía Lâm Dật.
Không ngờ hắn lại nhận được sự đánh giá như vậy.
"Nếu như là như vậy, giết đi có chút đáng tiếc.
"Vậy thì phải xem xem số 0 có ý thế nào rồi, nếu như hắn muốn giết chết người đàn ông này, chúng ta cũng hết cách."
Tuy rằng lần này người mặc áo đen cũng mang theo đồng bọn, nhưng thân phận và địa vị của người đàn ông trung niên kia không thể so với người mà Lâm Dật gặp lần trước.
Hành động lần trước là do đồng nghiệp của kẻ mặc đồ đen này làm chủ đạo, nhưng lần này lại là chính bản thân kẻ mặc đồ đen ấy.
Dựa theo quy định khắc nghiệt của tổ chức, nếu như kẻ mặc đồ đen không muốn ra tay, vậy thì bọn họ cũng hết cách.
Cho dù trình độ của người đàn ông trung niên này cao hơn kẻ mặc đồ đen, nhưng địa vị trong tổ chức của bọn họ không ngang bằng, lúc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hắn cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
"Trực tiếp mang hắn đi là được rồi."
"Không ổn lắm đâu." Người đàn ông trung niên nói:
"Đừng có xem nhẹ quyết tâm chịu chết của người Hoa Hạ, đứng trước đại nghĩa của dân tộc, bọn họ sẵn sàng xem nhẹ tính mạng của mình, cho dù có bị bắt giữ thì cũng sẽ có vô số cách để tự sát, cũng không cho đối thủ có chút cơ hội nào đâu."
"Mặc dù có hơi đáng tiếc, nhưng vấn đề không lớn, nhiệm vụ lần này cũng sắp hoàn thành rồi."
Ngay trong lúc hai người nói chuyện, một bên khác đang chiến đấu, đã tới hồi gay cấn.
Thế tấn công của Lâm Dật càng ngày càng mãnh liệt, nhưng trạng thái tự thân lại rất kém, cũng chỉ có thể cố gắng mạnh hết cỡ, không gây ra uy hiếp thật sự nào với kẻ mặc đồ đen cả.
Qua khoảng hơn 10 chiêu, Lâm Dật dần dần rơi vào thế hạ phong.
Công kích mạnh mẽ cũng vô lực, đã theo tư thế tấn công mà chuyển thành tư thế phòng thủ rồi/
Nhìn thấy tình huống không ổn, Chu Lương xông lên phía trước, chuẩn bị giúp đỡ Lâm Dật một tay.
Nhưng kẻ mặc đồ đen không cho cậu bất kỳ cơ hội nào.
Chỉ là một đòn nho nhỏ thôi, cũng đủ khiến cho cậu văn ra xa vài mét.
Cả người bay ngược ra ngoài, đập vào chiếc xe hơi phía sau, trong chốc lát, Chu Lương cảm giác như cả xương sống của mình đều đã bị bẻ gãy.
Đau đớn khiến cho cậu lăn lộn trên mặt đất, trong khoảnh khắc đó cũng mất đi sức chiến đấu.
Trong lòng cậu dấy lên một nỗi kinh hãi, hoàn toàn không ngờ tới, thân thủ của kẻ mặc đồ đen vẫn còn tốt đến như vậy!
Bản thân đến một chiêu của hắn cũng không thể đỡ nổi!
Mà lão đại lại có thể cùng hắn đánh nhau suốt 1 khoảng thời gian dài như vậy, trình độ quá mức khủng bố rồi.
Nhìn thấy Chu Lương bị lương, Lâm Dật lập tức quay đầu lại.
Nhưng ngay vào lúc này, kẻ mặc đồ đen nắm được sơ hở của anh, lao lên rồi đá xuống một phát, đá thẳng vào mặt anh!
Cơ thể Lâm Dật mất thăng bằng, ngã thật mạnh xuống mặt đất.
Tức giận mắng một tiếng, Lâm Dật nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, từ dưới đất đứng lên lại.
Nhưng ngay lúc này, kẻ mặc đồ đen lại liên tục công kích tới, không cho anh bất kỳ cơ hội phản ứng nào, một cước đá thẳng vào ngực anh!
Cơ thể Lâm Dật không thể khống chế nữa, văng về phía sau.
Người đàn ông mặc đồ đen chạy theo, lao đến, dùng đầu gối áp lên trên người anh.
Lâm Dật cũng có ý muốn tránh khỏi, nhưng trình độ của 2 người đã cách biệt quá lớn rồi, hơn nữa trạng thái tinh thần của anh lại bị ảnh hưởng lớn, căn bản không thể nào tránh được.
Kẻ mặc đồ đen trước hết không có động thủ, mà dùng ánh mắt trống rỗng thâm thúy kia nhìn về phía Lâm Dật.
Ánh mắt của hai người giao nhau trong một khoảnh khắc, khiến cho không khí quỷ dị tăng lên một cách vi diệu.
Kẻ mặc đồ đen sờ sờ trên người Lâm Dật, ý đồ muốn tìm khoáng thạch mà anh dấu trên người, nhưng hoàn toàn không có phải hiện ra gì cả.
Kẻ mặc đồ đen quay đầu hướng về phía 2 người kia, lắc lắc đầu.
Người phụ nữ trẻ tuổi ngay lập tức phản ứng kịp, đi về phía Chu Lương.
"Mẹ nó, đi mau!"
Lâm Dật cũng không có được nhiều như vậy, bảo vệ khoáng thạch trong tay mới là điểm mấu chốt.
Chu Lương cũng biết tình hình trước mắt nguy cấp, nhưng cậu không hề chạy.
Bảo cậu bỏ rơi Lâm Dật ở lại, một mình chạy trốn, cậu không làm được!
Chu Lương bộc phát ra hết tiềm năng tuyệt đối của cơ thể mình, vực dậy vết thương trên người, nhắm về phía người phụ nữ trẻ tuổi.
Bằng!
Tiếng súng vang lên, nhưng người bóp cò súng, lại không phải là Chu Lương!
Một làn khói màu xanh từ trong họng súng bay ra, ngay sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết của Chu Lương!
A-----
Đùi của Chu Lương trở nên mơ hồ, viên đạn xuyên qua đó, để lại một vết thương máu chảy kinh hoàng.
Chân của cậu, chỉ sợ là rất khó hồi phục.
"Chu Lương!"
Hốc mắt Lâm Dật đỏ bừng, giận giữ rống lên một tiếng.
Bởi vì sự khống chế của kẻ mặc đồ đen, hắn không thể nào di chuyển chút nào cả.
Nỗi đau lớn như vậy khiến cho Chu Lương trở nên choáng váng, suýt chút nữa đã ngất đi.
Người phụ nữ trẻ tuổi từng bước từng bước, đi về phía Chu Lương, trên mặt không có chút biểu cảm nào, giống như một cỗ máy móc lạnh lùng vậy.
"Tôi không muốn giết người, vậy nên cậu đừng động đậy, nếu không tôi không ngại bắn thẳng một viên vào đầu cậu đâu."
Người phụ nữ trẻ tuổi gỡ balo trên người Chu Lương xuống, mở ra nhìn thứ đồ bên trong, sau đó hướng về phía người đàn ông trung niên kia, gật gật đầu.
"Số 0, xử lý cậu ta đi." Người đàn ông trung niên nói.
Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn về phía hắn, giường như cũng có cùng 1 loại suy nghĩ.
Kẻ mặc đồ đen lắc lắc đầu, cũng không có thêm động tác nào nữa.
Người đàn ông trung niên lắc đầu, không khuyên bảo gì thế, chỉ nói: "Lên xe đi."
Kẻ mặc đồ đen buông Lâm Dật ra, đi tới xe của chính mình.
Nhưng trong nhảy mắt khi cửa xe chuẩn bị mở ra, hắn quay đầu thật sâu lại nhìn Lâm Dật một cái.
Cả quá trình duy trì khoảng vài giây, chiếc mặt nạ kỳ lạ và đáng sợ kia, giường như đang muốn nói lên một điều gì đó.
Khiến cho người ta nghĩ không thông, nói không tỏ.