"Lão đại, sao lại dừng xe lại rồi."
Chu Lương ánh mắt khó hiểu, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, phát hiện ra 2 chiếc xe phía trước, nét mặt nhất thời trở nên khẩn trương.
"Đm tình hình quái gì thế này, chúng ta đã chạy tới đây rồi mà vẫn có truy binh đuổi theo? Đuổi đến đây kiểu quái gì vậy chứ?"
Lâm Dật không có trả lời Chu Lương, nhưng hơi thở lại trở nên dồn dập hơn hẳn, sau đó cởi bỏ tấm bảo hộ, vô cùng cẩn thận lẻn tới bên ghế phó lại/
"Cậu từ phía sau qua đây."
"Hả?"
Chu lương thần sắc khó hiểu: "Là muốn để cho tôi lái xe sao?"
"Đừng phí lời, mau qua đây!"
Thấy biểu tình của Lâm Dật không đúng, Chu Lương không nói thêm nữa cái gì, từ phía sau lẻn đến ghế người lái.
"Khoáng thạch vẫn còn ở trên người cậu chứ."
Chu lương vỗ vỗ balo chiến thuật của chính mình: "Đều đang ở bên trong đó."
"Đợt lát nữa tôi xuống xe thì cậu hãy quay đầu xe lại, có thể lái nhanh cỡ nào thì hãy lái nhanh cỡ đó, làm theo những gì vừa nãy tôi nói với cậu, gửi báo cáo một cái địa chỉ giả cho tổng bộ rồi sau đó lại nghĩ cách tiếp, chỉ được liên hệ với một mình Lưu Hồng thôi."
"Lão đại, anh có ý gì vậy? Sao lại bảo tôi đi trước."
"Đây là mệnh lệnh, cậu chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được."
"Nhưng mà…"
"Đừng phí lời nữa, tôi bảo cậu đi thì cậu cứ đi!"
Lâm Dật không nói thêm gì nữa, mở cửa xe bước xuống.
"Mau đi đi."
Chu Lương ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không hiểu được tại sao lại thế này.
Dù phải đối mặt với mưa bom bão đạn, Lâm Ca cũng chưa từng nói mình hãy rời đi một mình, mà hiện tại, lại quyết liệt đến như vậy.
Chẳng lẽ là vì 2 chiếc xe ở trước mặt ư?
Ngay tại lúc này, Chu Lương nhìn thấy một người mặc đồ màu đen, bước ra từ chiếc xe Civic Type-R màu đỏ kia.
Điều quỷ dị chính là, trên mặt hắn, thế mà lại đeo một cái mặt nạ chú hề.
Mà hắn lúc này cũng phát hiện, Lâm Dật đứng ở tại chỗ không hề động đậy, hai người trong lúc đó cách nhau hai mươi mấy mét, cứ như vậy đối diện với nhau.
Một loại cảm giác áp bách vô cùng khủng bố cứ thế sinh ra.
Cậu không biết là mình cảm giác sai, hay thật sự là như vậy nữa.
Giống như cái gã đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ chú hề kia, đang dùng một loại thái độ không phát ra tiếng động, chống lại lão Đại.
Dự cảm không lành càng ngày càng nghiêm trọng, vô số những khói lửa trước kia đối mặt, trong một khắc khắc đều giống như mây khói.
Ít hơn nhiều so với mối đe dọa do người này gây ra.
"Mau đi đi!"
Lâm dật dùng hết khí lực toàn thân hét lớn một tiếng.
Chu Lương rùng mình một cái, thân thể không còn được đại não điều khiển nữa, khởi động máy xe, sau đó xoay người lái xe đi hướng ngược lại.
Nhưng đúng lúc này, chiếc Civic Sedan màu đen bên cạnh Type-R cũng xuất phát, đuổi theo xe của Chu Lương.
Thân ảnh Lâm Dật ở giữa đường, chặn đầu chiếc xe đen lại.
Trên xe có một người đàn ông trung niên và một phụ nữ trẻ tuổi, mọi ánh mắt đều tập trung vào Lâm Dật, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như một cái máy.
Người phụ nữ trẻ tuổi không có động tác dư thừa gì thêm, một chân đạp ga, ô tô màu đen liền tăng tốc, nhưng bởi vì quãng đường quá ngắn, tốc độ chỉ tăng lên hơn 30 mét, cô đã đi tới Lâm Dật.
Bằng!
Tiếng súng vang lên, Chu Lương ở trên xe đang che chắn cho Lâm Dật, bắn một viên đạn vào 2 kẻ đang đi trên đường.
Người phụ nữ buộc phải thay đổi phương hướng, lái xe về phía bên kia!
Cùng lúc đó, Chu Lương cũng lái xe quay trở về.
"Mẹ nó, cậu quay về đây làm cái gì!" Lâm Dật mắng.
Chu Lương thở dốc vô cùng gấp gáp, sau đó mở cửa xe bước xuống.
"Thà rằng từ bỏ cái thứ trên người, tôi cũng không thể chạy trốn một mình được." Chu Lương đứng ở bên cạnh Lâm Dật, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn về phía gã đàn ông đeo chiếc mặt nạ chú hề kia.
"Cho dù có chết, tôi cũng phải chết cùng với anh!
"Ngu ngốc."
Lâm Dật mắng một câu, nhưng khóe miệng lại cong cong thành một nụ cười, giống như đã chấp nhận số mệnh vậy.
Cùng lúc ấy, hai người ở trên chiếc xe màu đen kia cũng bước xuống.
Chu Lương dương súng, nhắm vào 3 người ở phía đối diện.
Cũng ngay lúc này, người phụ nữ trẻ tuổi bước từ trên xe xuống, lấy 2 khẩu súng lục từ bên hông ra, đồng dạng nhắm vào Lâm Dật và Chu Lương
Thế cục 2 bên trở nên vô cùng căng thẳng, ai cũng không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
"Bỏ súng xuống đi." Lâm Dật thấp giọng nói.
Từ từ, Chu Lương hạ khẩu súng xuống phía dưới, người phụ nữ trẻ tuổi kia cũng đồng thời làm vậy, hoàn toàn không muốn dùng hỏa lực để giải quyết vấn đề.
Lâm Dật làm như vậy, sở dĩ là vì anh biết, phía bên mình đã rơi vào một vị trí cực kỳ bị động.
Tay không tấc sắt, dù có đánh cũng sẽ không chiếm được ưu thế.
Nếu như so về kỹ thuật bắn súng, Chu Lương cũng chỉ là một tay gà mờ, cũng không có thể là đối thủ của người đàn bà kia được.
Hơn nữa người ta có hai khẩu súng, chỉ cần mỗi khẩu một viên, 2 người lập tức có thể đi gặp thượng đế.
Dựa vào nguyên nhân như vậy, Lâm Dật mới bảo Chu Lương bỏ súng xuống.
Ánh mắt của Lâm Dật, đánh giá trên người hai kẻ kia.
Người đàn ông trung niên trên xe, khiến cho anh có một loại cảm giác nguy hiểm.
Lần trước lúc ở Dudai, người mặc đồ đen dẫn theo đồng nghiệp tới, hơn nữa trình độ còn rất mạnh, hẳn là đã tới cấp B.
Nếu như không có Tống Kim Dân, bản thân chắc chắn đã thập tử nhất sinh rồi.
Lần này tình huống cũng chẳng khác lần trước là mấy, trước mắt người đàn ông trung niên này, kém lắm thì cũng phải là cấp C
"Giao khoáng thạch trên người của cậu ra đây, chúng tôi chỉ cần đồ, không giết người." Người đàn ông trung niên nói.
"Khoáng thạch không thể giao cho ông được, trừ khi các người bước qua xác chúng tôi.
"Cậu và số 0, không biết đã giao thủ bao nhiêu lần rồi, trình độ của chúng tôi, tôi tin là cậu cũng hiểu, không có gì quan trọng hơn tính mạng của bản thân cả, vì Lữ đoàn Trung vệ mà làm thế này thật không đáng."
"Con người không phải ai cũng giống nhau, đây là tín ngưỡng của chúng tôi." Lâm Dật nói:
"Nhưng tôi hy vọng trước hết các người cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, người của các người lần trước đã chết ở trong tay tôi, chuyện này tôi nghĩ các người cũng biết."
Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Dật, ánh mắt trở nên mơ hồ.
"Chuyện phát sinh ở Dubai tôi biết, nhưng nhiệm vụ của chúng tôi là mang khoáng thạch đi, không tiếp thụ bất kỳ gì lý do đích uy hiếp nào, hiện tại cậu có nói cái gì cũng đều là phí công." Người đàn ông trung niên nói:
"Nếu như cậu nguyện ý theo chúng tôi quay về, tôi đảm bảo cậu sẽ không chết, còn có thể có được đãi ngộ đặc biệt giống như số 0."
Khóe miệng Lâm Dật dương lên: "Ông cảm thấy có khả năng sao?"
Người đàn ông trung niên nhìn kẻ mặc đồ đen.
"Số 0, ra tay đi."
Kẻ mặc đồ đen cất bước, như rắn hổ mang đi săn mồi trong đêm đen vậy, tùy thời cơ mà ra tay, muốn cho con mồi một phát chí mạng.
Lâm Dật cũng đồng thời như vậy, không ngừng điều chỉnh vị trí của mình, tránh để lộ ra sơ hở.
Ở trong tình huống không hề báo trước, kẻ mặc đồ đen phát lực dưới chân, xông về phía Lâm Dật.
Nhảy lên trên cao khoảng 2 3 mét so với mặt đất, nhấc chân thật mạnh, đá vào mặt Lâm Dật, giống như núi thái sơn đè xuống vậy.
Lâm Dật đan xen 2 đòn, bày ra tư thế phòng thủ.
Đùng!
Thân thể của hai người trong nháy mắt này đã xảy ra tiếp xúc.
Lực lượng vô cùng lớn khiến cho 2 đòn của Lâm Dẩ run lên, không khỏi lùi về sau vài bước mới có thể đứng vững được.
Chu Lương đứng ở bên cạnh vẻ mặt hoảng hốt.
Vậy mà lão đại lại rơi vào thế hạ phong!