"Được được được, tôi chắc chắn sẽ phối hợp với mấy người."
Dưới sự uy hiếp của Lâm Dật và Chu Lương, lái xe không còn dám có bất kỳ động tác gì lớn nữa, chỉ có thể cẩn thận mà lái xe.
Tốc độ của xe cũng không nhanh, ánh mắt của Lâm Dật nhìn xung quanh từng ngõ ngách một của thành phố, nhìn cả hướng đi của từng người một.
May mắn là, hai người ở trên xe, hoàn toàn không có gây chú ý với người nào khác.
Đều cho rằng ngồi trên xe là đồng nghiệp của bọn họ.
Mấy phút sau, xe đã lái được khoảng hơn 200 mét, trên đường lớn cứ cách mười mấy mét là có thể nhìn thấy một đám người.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho Lâm Dật không khỏi nghĩ mà sợ.
Hóa ra bọn họ hoàn toàn chưa hề buông tha, vẫn lục soát ở bên trong thành phố, chỉ là tạm thời nới lỏng khu vực của bọn họ ra chút mà thôi.
Theo bản năng, Lâm Dật kéo khăn choàng trên mặt mình lên cao hơn, có ý muốn che càng kín càng tốt.
Thời gian như nước, chậm rãi trôi qua.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm quần áo hai người, mãi cho đến khi sắp ra khỏi thành phố, người trên đường dần dần ít đi, hai người mời mạnh mẽ thở ra một hơi.
Chỉ cần ra khỏi Santa Clara, vấn đề sẽ không lớn nữa.
Nhưng ngay lúc này, hai người bọn họ nhìn thấy phía trước sáng lên một ánh đèn sáng chói lọi.
Lâm Dật chăm chú nhìn qua bên đó, trong vòng khoảng hơn mấy chục mét, nhìn thấy 2 đại binh người mỹ, còn có cả chướng ngại vật trên đường.
Nhưng vì nguyên nhân mệt mỏi, mà hai người đều nửa nằm nửa ngồi trên ghế, giường như đang nghỉ ngơi.
Điều này khiến cho Lâm Dật và Chu Lương lại căng thẳng thêm một lần nữa, chưa từng nghỉ tới đối phương lại phong tỏa nghiêm ngặt đến mức này.
"Lão đại…" Chu Lương nhỏ giọng nói.
"Đừng hoảng."
Lâm Dật nắm chặt con dao phẫu thuật trên tay, nói bằng chất giọng lầu bầu: "Có thể đi ra không."
"Bọn họ sẽ xác minh thân phận, có thể đi ra ngoài hay không, tôi, tôi cũng không biết…"
"Xác minh thân phận? Thân phận của bọn mày có cái gì đáng để xác minh chứ?"
"Bởi vì trên người mấy người có khoáng thạch, cho nên bọn họ sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào."
Lái xe cũng vô cùng căng thẳng, nếu như khiến cho 2 người đại binh phía trước nhìn thấy 2 người trên xe của mình này, chắc chắn sẽ bị nhận định là đồng phạm, sẽ chết vô cùng thảm.
Lâm Dật đưa tay xuống bàn chân, sờ sờ đế giày một chút, rồi bôi tro đen lên mặt.
Chu Lương thấy thấy cũng làm theo, tự ngụy trang đơn giản cho chính mình.
"Bây giờ cũng chỉ có thể tương kế tựu kế mà thôi, nếu như bị phát hiện ra chỗ nào không thích hợp thì lập tức nổ súng." Lâm Dật thấp giọng nói.
"Đã hiểu!"
Dặn dò Chu Lương xong, Lâm Dật dùng chất giọng trầm nói:
"Tiếp tục lái xe."
"Đã, đã hiểu…"
Cách mấy chục mét một đoạn không xa, xe rất nhanh đã dừng lại ở ngay phía trước chướng ngại vật.
Một trong 2 người trông hề động đậy, sử dụng ánh mắt nhắc người đối diện, người đó sau đó cầm vũ khí lên, đi đến phía bên này, cũng ghé vào cửa kính xe, nhìn vào 3 người bên trong xe.
"Dừng xe, chúng tôi cần kiểm tra, các người cần đi đâu, làm gì?"
"Bây giờ vẫn còn chưa tìm thấy người, chúng tôi chuẩn bị từ đây rút lui." Lâm Dật dựa lưng vào ghế phó lái, dùng tiếng Anh thường ngày hay nói mà nói, sau đó còn ngáp một cái, vận động chân tay một chút, hất mặt sang một hướng khác, thúc giục:
"Mau nhanh chóng nhường đường đi, tôi đang buồn ngủ lắm."
Đại binh người Mỹ phụ trách kiểm tra giường như hoàn toàn không có chút nghi ngờ gì về thân phận của Lâm Dật, bởi vì khẩu âm của anh thật sự rất chuẩn cho nên cũng chẳng còn gì đáng để kiểm tra.
"Đi đi."
Chu Lương cuối cùng cũng thở phào một hơi, tố chất trong lòng của lão đại luyện kiểu gì mà thành được vậy?
Có thể giả vờ giống đến như vậy luôn?
Chướng ngại vật trên đường được dẹp sang một bên, chiếc xe 3 người đều không gặp bất kỳ sự cản trở nào, an toàn rời khỏi thành phố Santa Clara
"Mẹ nó, cuối cùng cũng ra khỏi được rồi!"
Chu Lương ngồi phịch xuống ghế phía sau, không ngừng thở dốc, giống như một người chết đuối được cứu sống vậy, dùng hết sức hít thở bầu không khí trong lành.
Sau khi ra khỏi thành, xe cũng bắt đầu tăng tốc, không bao lâu sau đã đi được hơn mấy km.
Lái xe căng thẳng nắm chặt tay láy, run run rẩy rẩy nói:
"Tôi, tôi đã đưa hai người ra ngoài rồi, bây giờ có thể thả tôi đi chưa."
"Nếu như mày không nói thì tao cũng quên mất chuyện này đấy." Lâm Dật nói
"Trước tiên dừng xe lại đã."
Thần sắc của lái xe mừng rỡ, phanh xe thật mạnh lại, dừng xe ở bên đường.
"Cảm ơn mày vì đã đưa bọn tao ra ngoài, tao chuẩn bị tiễn mày một đoạn đây."
"Cậu muốn lái xe đi sao? Vậy cậu lái đi, tôi tự đi bộ về cũng được, không cần mấy người tiễn đâu."
Tài xế mở cửa xe, chuẩn bị đi xuống.
"Không không không, mày tự đi về không tìm được đường đâu, cho nên cứ để tao tiễn mày một đoạn đi."
"Ừm ừm? Lão đại, anh muốn tiễn hắn ta đi đâu?"
"Tiễn hắn đi gặp thượng đế."
Lâm Dật cầm con dao phẫu thuật, đâm thẳng một nhát dứt khoát vào vị trí tim của đối phương, đồng thời bịt cứng miệng của hắn lại!
Không đến một phút, tài xế đã đã giống như chết bất đắc kỳ tử, suốt cả quá trình không phát ra một tiếng động nào.
Giải quyết kẻ thù xong, Chu Lương lột bớt trang bị trên người xuống sau đó ném ở đâu đó ven đường, hiên ngang lái xe mà đi.
"Lão đại, trời sắp sáng rồi, bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Không quen nơi này, cứ lái theo đường này đi." Lâm Dật nói:
"Bây giờ thì an toàn rồi, không cần quá lo lắng nữa, tước hết nghĩ cách lấp đầy cái bụng đã, nếu như còn không ăn gì thì tôi sẽ đói chết thật đó."
"Lữ đoàn Trung vệ có gián điệp, chúng ta còn có thể liên hệ với căn cứ không?"
"Đương nhiên là phải liên hệ rồi." Lâm Dật nói:
"Chẳng qua lần này không thể báo địa chỉ thật sự được, báo một cái địa chỉ giả đi, như vậy thì chúng ta sẽ càng an toàn hơn."
Chu Lương hiểu được ý của Lâm Dật.
Lữ đoàn Trung vệ xuất hiện gián điệp, nếu như báo vị trí chính xác về, truy binh của đám ngoại binh cũng sẽ đuổi tới trước tiên.
Nhưng chỉ cần báo một vị trí giả, vậy thì vấn đề đã được giải quyết rồi, mình ở bên này hoàn toàn an toàn, sau này dù có làm chuyện gì cũng không cần phải quá lo lắng nữa.
Lâm Dật lái xe, phóng như bay trên đường cao tốc, mà ở chân trời phía xa đã xuất hiện một vầng sáng hừng đông.
Hừng sáng của rạng đông chính là hy vọng của một cuộc sống mới.
"Anh Lâm, tôi cảm thấy những gì chúng ta trải qua, lúc về có thể dựng thành một bộ phim điện ảnh được đó, quá đặc biệt quá kích thích rồi." Chu Lương nhếch miệng cười, nói.
"Điện ảnh cũng chẳng dám quay như vậy đâu."
"Nói cũng phải, ai lại có thể nghĩ tới, 2 người chúng ta có thể ở dưới ống cống suốt 3 ngày 3 đêm? Đm em cũng đến phục bản thân luôn rồi đó."
Chu Lương cảm khái không thôi, Lâm Dật cũng giống như vậy.
Cảm thấy những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay, cứ như là một giấc mơ vậy/
Khiến cho anh cũng cảm thấy bất ngờ.
Mà kẻ ở phía sau lưng làm ra chuyện này, vẫn đang còn là một ẩn số.
Khóe miệng Lâm Dật khẽ nhúc nhích, dùng loại âm thanh thì thào không thể nghe thấy tự nói với bản thân:
"Vương Đình Sơn, kẻ ở phía sau những chuyện này, là ông sao…"
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, ánh sáng của mặt trời cũng hé, từ phía xa rọi tới, từ từ chiếu xuống mặt đất.
Giống như dâng lên một tia hy vọng, lần bỏ trốn này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
Nhưng ngay tại lúc này, đồng tử của Lâm Dật trở nên mờ mịt, toàn thân đều nổi da gà dựng tóc gáy, sắc mặt trắng bệch!
Ở trong khoảng hơn mấy chục mét phía trước, Lâm Dật nhìn thấy được 2 chiếc xe một đen một đỏ.
Nhịp tim của anh tăng nhanh, phảng phất tiếng sấm chớp.
Ánh mắt đều tập trung ở phía 2 chiếc xe có rèm phía trước!
Civic Type-R!
Xe của bọn người áo đen!