Khoảng vài dây sau, Lâm Dật đưa tay ra sau lưng, hướng về phía Chu Lương phất tay.
Người phía sau ngầm hiểu, lặng lẽ từ dưới ống cống chui ra.
Cơ thể Lâm Dật lóe lên, lẻn đến một bên khác của con hẻm.
Hai người đứng vững một trái một phải.
Lâm Dật chỉ chỉ hai người trước mặt, sau đó làm động tác kẹp cổ.
Chu Lương gật gật đầu, hiểu ý của Lâm Dật.
Nhìn quanh bốn phía một hồi, Lâm Dật tìm thấy ở trên đất một viên đá nhỏ, nhặt lên ném tới một bên khác.
Tiếng vang lạch cà lạch cạch mặc dù không lớn lắm, nhưng lại hấp dẫn được sự chú ý của hai gã thủ vệ.
"Hình như phía sau có tiếng gì đó" Một trong 2 người nói.
"Có khi nào là cậu nghe nhầm rồi không, đã sắp sáng rồi, ở đây canh gác 1 ngày liền, có khi cậu sinh ra ảo giác cũng nên."
"Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên đi xem xem thì hơn, lỡ chẳng may là 2 người của Hoa Hạ đó thì sao."
"Không thể nào đâu, đã tìm trong này suốt 3 ngày rồi mà còn không tìm được tung tích của bọn họ, tôi đoán có khi 2 người Hoa Hạ đó bỏ trốn lâu rồi, chỉ là chúng ta còn chưa biết mà thôi."
"Vậy thì cũng cứ đi xem xem sao, lỡ chẳng may là chuyện gì khác thì sao, với cả tôi cũng buồn ngủ rồi, vừa hay có thể vận động một chút."
"Đi thôi, nghe lời cậu."
Hai người cầm vũ khí trên tay, xoay người đi hướng tới bên trong ngõ nhỏ.
Lâm Dật và Chu Lương phòng thủ bên trong lúc này thần kinh đã căng như dây đàn, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đồng thời cũng có tiếng 2 người nói chuyện.
Có thể nghe được, hai người hoàn toàn không có quan tâm tới chuyện âm thanh vừa nãy, vẫn cười nói vui vẻ.
Bởi vì đã canh gác ở đây 3 ngày rồi, bọn họ đều theo bản năng mà cho rằng, Lâm Dật và Chu Lương sớm đã bỏ trốn.
Hoàn toàn không ngờ tới, 2 người bọn họ trốn ở dưới cống thoát nước suốt 3 ngày.
Theo nhịp tới gần của 2 người kia, nhịp tim của Chu Lương càng ngày ngày nhanh.
Mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống, quần áo trên người cũng đều bị tưới cho ướt hết rồi.
Đối với cậu mà nói, sống hay chết chính là ở khoảnh khắc này đây!
Ngay tại lúc này, hai người kia đã đi tới điểm giao nhau của con hẻm, Lâm Dật và Chu Lương cũng từ phía sau lén lút chạy tới!
Động tác của cả 2 cùng đều một nhịp, kẹp ngay ở cổ đối phương.
Bẻ cổ ngay tại chỗ!
Thủ pháp của hai người sạch sẽ lưu loát, không hề cho đối phương đến cả một cơ hội để thở dốc đích, không có phát ra một chút thanh âm nào.
Lúc này Lâm Dật mới phát hiện ra, ở vị trí cổ tay của cả 2 người này đều có ấn ký in hình rắn hổ mang.
Không phải nghi ngờ gì nữa, những người này chính là người của tên đã phát động công kích ngay từ đâu.
"Mau thay quần áo của bọn chúng lên đi!"
Dặn dò một tiếng, Lâm Dật bắt đầu cởi đồ của 1 trong 2 tên đó, Chu Lương cũng bắt đầu hành động.
Không tới 5 phút sau, 2 người đã thay xong quần áo rồi.
Có đội mũ sắt cùng với mặt nạ bảo hộ che dấu, hơn nữa ở trong bóng đêm, nếu như nhìn không kỹ, rất khó để phát hiện ra được 2 người bọn họ có vấn đề.
Về phần 2 kẻ đã bị giết kia, cứ kéo tới bỏ xuống cống thoát nước, thần không biết quỷ không hay.
Sau khi sửa sang lại xong, 2 người đi tới cửa con ngõ nhỏ kia.
"Thả lỏng một chút, người khác vẫn chưa phát hiện ra tự cậu đã làm lộ rồi."
Chu Lương hít thở sâu một hơi: "Biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức để khắc chế."
Cho dù ở trong Lữ đoàn Trung Vệ đã làm rất nhiều huấn luyện quan trọng rồi, nhưng kinh nghiệm ở phương diện thực chiến này thì vẫn còn thiếu nhiều, là kiểu dù thế nào cũng không bù lại được.
Mà hiện tại đã đã không còn lo được nhiều như vậy nữa rồi, cho dù không quen thì cũng phải cố mà kiên trì.
Trong đời không có nhiều lần diễn tập đến vậy đâu.
Lâm Dật lạnh nhạt tự nhiên tiêu sái đi ở phía trước, đi đến đường đối diện nhìn thấy người mặc đồ giống như mình, còn phất tay chào hỏi, không có bị bất kỳ kẻ nào phát hiện ra chút sơ hở nào cả.
Lâm Dật dùng ánh sáng còn sót lại, quan sát tình huống xung quanh.
Phát hiện ra cách đó khoảng hơn 20 mét, có một chiếc xe jeep đang đậu.
Bên trên đó cũng có ấn ký hình rắn hổ mang, có lẽ là cùng một duộc.
"Đi, theo tôi qua đó."
"Được, được…"
Chu Lương có ý muốn kahwsc chế, nhưng phát hiện ra trong trường hợp này căn bản là khắc chế không nổi.
Trong phạm vi trăm mét đều có người, tối thiểu cũng phải có hơn 30, ba mấy người, hơn nữa lại còn vẻn vẹn là một thành phố.
Có thể hiểu được cả cái Santa Clara đã rơi vào tình cảnh như thế nào rồi.
Mà này cũng chính là điều làm cho Lâm Dật cảm thấy khiếp sợ.
"Người anh em mặc đồ đen ơi, tôi cần một cái bật lửa, đưa cái của cậu cho tôi mượn dùng đi."
Ngay tại lúc 2 người đang hướng về phía chiếc xe jeep, có một người da đen đi tới phía trước, trên tay cầm điếu xì gà, đi tới xin lửa Lâm Dật.
Cả người Chu Lương run lên, căng thẳng đến mức mặt đã trắng bạch.
Nếu như để cho hắn ta đến gần, bản thân sẽ bại lộ ngay.
Lâm Dật giả vờ trấn định, tỏ ra tự nhiên, chỉ về phía sau người da đen, dùng khẩu âm cũng như cách nói chuyện thuần Mỹ mà nói:
"Lửa bị bọn họ lấy đi rồi, còn đến cướp mấy điếu xì gà của tôi nữa, cậu phải đi đòi bọn họ ấy."
Lúc nói chuyện, khẩu âm của Lâm Dật còn hỗn loạn chêm thêm vài câu tiếng Mỹ quê mùa ở khu ổ chuột vào, dựa vào phát âm không thể phát hiện ra được chút gì lạ cả.
"OK, để tôi qua đó."
Người da đen chào hỏi một cái rồi quay đầu đi tới chỗ mấy người phía sau.
Mà Chu Lương lúc này cũng đã bị dọa cho suýt tè ra quần.
"Lão đại, đm quá kích thích rồi."
"Đừng nói chuyện, mau đi thôi, đợi người da đen đó quay về đòi lửa mấy người kia là chúng ta lộ ngay đó."
"Được."
Lâm Dật và Chu Lương theo bản năng bước nhanh hơn một chút.
Ngay trước khi người da đen đi tới bên cạnh những kẻ đồng nghiệp kia, đã tới bên cạnh chiếc xe jeep
Lâm Dật bình thản dung dung, mở ra cửa xe phó lái, Chu Lương ngồi ở phía sau.
Người ở trên xe còn đang ngủ, tư thế cực kỳ không tao nhã, nhìn thấy có người lên xe, mơ mơ hồ hồ hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy."
"Bên ngoài thành phố xảy ra chuyện rồi, bên đó đang thiếu người, lái xe qua đó xem xem."
"Đừng có gấp, bây giờ đi ngay."
Lái xe trên xe tỉnh táo hơn một chút, sau đó bắt đầu mở động cơ, đi tới hướng ra bên ngoài.
Những người canh giữ gần đó cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, nhìn thấy xe mở cửa đều nhường đường.
Nhưng ngay lúc xe chạy được vài chục mét, lái xe bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, phát hiện ra có điểm không đúng, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Dật.
"Bên ngoài thành phố không cần chúng ta phụ trách, tại sao lại vẫn cần…"
Nhưng hắn còn chưa kịp nói dứt câu đã bị Chu Lương giữ chặt lấy đầu từ phía sau.
"Từ bây giờ trở đi, mày không cần nói gì hết, yên tâm mà lái xe, nếu không tao đưa mày đi chầu thượng đến"
Lâm Dật lấy ra từ phía sau thắt lưng một con dao phẫu thuật, lưỡi dao phát ra ánh sáng chói lọi, quẹt trên mặt của lên tài xế, chiếu ra một tia sáng.
"Trước kia tao là một bác sĩ ngoại khoa đó, tao có thể bảo đảm tính mạng của mày mà vẫn phá hư được giây thanh quản của mày, vậy nên tao hi vọng mày phối hợp, nếu không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết, đừng có nghi ngờ năng lực của một bác sĩ ngoại khoa.
Khắp người tài xế đều là mồ hôi lạnh, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.
Hắn đã nhận ra rồi, 2 người này chính là 2 người Hoa Hạ mà mình đang truy lùng!"
Trái tim của hắn đập bình bịch, thậm chí còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi,
Người bên mình đã tìm, điều tra 3 ngày trời rồi nhưng vẫn không tìm được tung tích của bọn họ, vốn tưởng rằng bọn họ đã trốn thoát, không ngờ lạc có thể im hơi lặng tiếng một cách kỳ diệu như vậy được.
"Đừng, đừng có giết tôi, tôi sẽ phối hợp với mấy người…"
Khóe miệng của Lâm Dật mang theo ý cười: "Vậy thì không cần phí lời đâu, lái xe cho tốt, chỉ cần bọn tao thoát khỏi Santa Clara, tao đảm bảo mày sẽ không chết."