Dubai, sau khi nhận được điện thoại của Thẩm Thục Nghi, trước hết Trần Ánh Nguyệt liên lạc với Lâm Cảnh Chiến bằng một phương thức đặc biệt.
Chỉ là thời gian có hơi dài một chút, bởi vì bây giờ bọn họ đang ở trên đảo Tilia, chưa về quay trở về.
"Xảy ra chuyện gì, mà gọi điện thoại cho anh lúc này."
"Bên Panama đã xảy ra chuyện rồi, trên người con trai có 10kg khoáng thạch, người nước ngoài tất cả đều đang tìm nó, anh nhanh trở về đi."
Giọng nói của Tần Ánh Nguyệt hết sức vội vàng, đối với chuyện của Lâm Dật, cô chỉ đơn thuần là một người mẹ, không thể khống chế tình tự của chính mình.
"Khoáng thạch?"
Ngữ điệu của Lâm Cảnh Chiến hơi lộ ra vẻ bất ngờ, thân phận của Lâm Dật ông rất rõ ràng, là một thành viên của Lữ đoàn Trung Vệ, Lâm Dật không thể nào che giấu thứ đó.
Cho dù trên người có, hẳn cũng là lấy được khi chấp hành nhiệm vụ.
Nếu là như vậy thì bên cạnh anh không thể thiếu đồng đội được.
Với kiến thức chiến đấu và tầm ảnh hưởng toàn cầu của Lữ đoàn trung vệ, nguy hiểm có chút nguy hiểm, nhưng cũng không đến mức là tuyệt vọng.
"Chuyện bé tí thế này, em cũng đừng có lo lắng làm cái gì cả" Lâm Cảnh Chiến lơ đễnh nói:
"Nếu như đến cả đám tôm tép râu ria đó còn không xử lý được thì sau này còn mong làm nên chuyện lớn gì nữa."
Thái độ của Lâm Cảnh Chiến đối với Lâm Dật là kiểu thái độ nuôi thả.
Càng không có thời gian, càng làm nhiều việc với Lâm Dật.
Hơn nữa, theo như ông thấy, làm một đứa con trai của Lâm Cảnh Chiến, nếu bất cứ chuyện gì cũng cần đến người làm cha như ông ra mặt, vậy thì có khác gì tên phế vật đâu?
Lâm Cảnh Chiến và Lâm Dật giống nhau, đều là những người kiêu ngạo đến tận xương tủy.
Cho dù có đối mặt với người thân ruột thịt của chính mình, cũng sợ là vẫn giữ thái độ khắc nghiệt.
Bởi vì hắn không chấp nhận được đứa con của chính mình, lại trở thành một kẻ phế vật.
"Chuyện không phải như anh nghĩ đâu." Tần Ánh Nguyệt nói:
"Em nghe Thục Nghi nói, hành động lần này không phải nhiệm vụ của lữ đoàn trung vệ, mười kg khoáng thạch kia, tàng trữ ở trên thuyền hàng của mấy đứa, lúc con đi xử lý mới phát hiện vấn đề, sau đó cảnh sát quốc tế đều qua bên đó hết rồi." Tần Ánh Nguyệt lo lắng nói:
"Hiện tại nó đã bị bao vây, ở Santa Clara, trong thành phố có ít nhất hơn một ngàn cảnh sát quốc tế, hơn nữa phía chính phủ Mỹ, hình như cũng nhúng tay vào chuyện này ."
"Không phải nhiệm vụ của Lữ đoàn Trung vệ?"
Lâm cảnh chiến cảm nhận được bất ổn.
"Chỉ có một mình nó ở Santa Clara?"
"Còn có một đội viên khác của lữ đoàn trung vệ, hiện tại đã mất liên lạc rồi, tất cả mọi người đang tìm con, nhưng chưa có tìm được."
"Cũng không tồi đó chứ, có thể trốn được suốt thời gian dài như thế."
"Anh còn cười cái gì!" Tần Ánh Nguyệt nâng cao âm điệu, "Mau dẫn người quay về, con em mà có xảy ra mệnh hệ gì, ngày tháng sau này của 2 chúng ta cũng không cần sống tiếp nữa đâu."
"Em xem em kìa, sao lại có thể mất bình tĩnh vậy, không thể vì có con rồi mà quên mất anh chứ."
Lâm Cảnh Chiến bất đắc dĩ nói:
"Anh bảo Tống Kim Dân đưa người qua đó xem sao, vấn đề không lớn."
"Mau lên, nắm bắt thời gian."
"Biết rồi, biết rồi."
……
Santa Clara, thời gian cứ trôi, lại là một ngày nữa đã trôi qua
Suốt ba ngày ba đêm, hai người không ăn không uống, thậm chí là không dám nghỉ ngơi, vẫn luôn trốn ở chỗ này.
Mới đầu, hai người còn có thể lạc quan để đối mặt với chuyện này
Thậm chí còn có thể nói nói đùa, lái xe, dựa vào chuyện này để giết thời gian.
Nhưng ba ngày ba đêm quá đi, hai người không ăn không uống, cho dù ý chí kiên cường đến mức nào, vào lúc này cũng đã bay đi hết.
Lâm Dật ngược lại vẫn ổn, từ bé đã ở trong gia đình nghèo, ăn uống khổ sở, khổ hơn Chu Lương nhiều.
Hơn nữa trình độ, thể chất đều cũng đều hơn Chu Lương, cho dù ở đây bế quan ba ngày ba đêm, thể trạng của anh cũng mạnh hơn Chu Lương rất nhiều.
Nhưng người phía sau lại không ổn, trước hết chưa nói những chuyện khác, 3 ngày không ăn không uống cũng đã khiến cho cậu phờ phạc ủ rũ rồi.
"Còn ổn không, có thể chống đỡ được không?" Lâm Dật hỏi.
"Không thành vấn đề." Chu Lương nói: "Cứ coi như là giảm béo đi."
"Tôi cảm thấy thời gian cũng xấp xỉ rồi đó." Lâm Dật nhỏ giọng, cẩn thận nói.
Vừa rồi anh đã tính toán thầm trong lòng một chút, không sai biệt lắm đã qua hơn một tiếng rồi, bên ngoài đã không còn một chút thanh âm nào cả.
Anh đoán, những người canh giữ ở bên ngoài, hẳn là đã dần thả lỏng cảnh giác
Đã ba ngày qua đi rồi, cho dù là chính mình, có thể cũng sẽ không nghĩ đến, còn có thể có người trốn ở chỗ này.
"Vậy để tôi ra ngoài xem xem!"
"Tạm thời cậu đừng động đậy, tôi đi."
Bên trong cống thoát nước, Lâm Dật lặng lẽ vặn người, nâng nắp cống lên một chút, sau đó quan sát tình hình bên ngoài.
Santa Clara hơn 2 giờ sáng trở nên im lặng vô cùng, xung quanh tối đen một màu, giống như bị bao phủ bởi một cái hòm tối đen vậy.
Những ngọn đèn xung quanh thậm chí còn không bằng ánh sáng của sao trời.
Lâm Dật không ngừng quay đầu nhìn xung quanh, trong tầm mắt của anh, không nhìn thấy bất kỳ một người nào.
"Cậu đừng động đậy, tôi ra ngoài quan sát tình hình, sau đó hãy hành động theo cử chỉ của tôi nhé."
"Như vậy rất nguy hiểm ." Chu Lương kéo Lâm Dật lại: "Lỡ chẳng may người của bọn họ, ở bên ngoài mai phục anh thì làm sao bây giờ."
"Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, cứ ngây ngốc ở đây cũng không giải quyết được vấn đề, cho dù không bị bắt thì chẳng bao lâu nữa chúng ta cũng chết đói thôi, nhất định phải nghĩ biện pháp để ra ngoài."
"Tôi đi cùng với anh." Chu Lương nhìn Lâm Dật, gắt gao nắm lấy cánh tay anh, từ trong ánh mắt cậu, tựa hồ đã cháy lên một ngọn lửa phừng phừng thiêu đốt.
"Chúng ta là một đội, tôi không sợ chết!"
"Tôi biết cậu không sợ chết, nếu ngay cả điểm ấy cũng không có, thì lúc trước tôi đã không tuyển cậu vào đội của mình rồi, nhưng hiện tại, cậu còn có nhiệm vụ quan trọng hơn."
Lâm Dật nắp nắp cống lại, quay trở về.
Sau đó, anh lấy khoáng thạch ở trên người xuống, giao đến tay Chu Lương.
"Thứ này trước tiên tạm để ở chỗ cậu, đợi đến lúc tôi ra ngoài phát tín hiệu cho cậu thì cậu phải thông minh một chút."
Sở dĩ Lâm Dật đưa khoáng thạch cho Chu Lương, là vì Lâm Dật cũng không thể khẳng định được bên ngoài có mai phục hay không.
Lỡ như thật sự có, bản thân chết thì khoáng thạch vẫn còn, vậy nhiệm vụ cũng không tính là thất bại.
"Không được!"
Chu Lương nắm lấy góc áo của Lâm Dật, hốc mắt đỏ bừng.
"Nếu như anh chết, tôi cũng phải đi liều mạng với bọn chúng, muốn chết thì cùng nhau chết!"
Chát!
Lâm Dật tát lên mặt Chu Lương.
"Bây giờ không phải lúc tỏ ra anh hùng đâu, hai viên khoáng thạch này không chỉ là thể diện của Hoa Hạ mà còn là địa vị của Lữ đoàn Trung vệ trên trường quốc tế đó, thể diện này tôi không thể để mất được, cậu ngoan ngoãn ở lại đây đi, không có mệnh lệnh của tôi không được phép ra ngoài!"
Nước mắt Chu Lương tí tách tuôn rơi.
"Lão đại…"
"Đừng có khóc thút thít như đàn bà con gái thế, tôi nhìn thấy khó chịu lắm."
Mắng xong cậu ấy, Lâm Dật không để ý đến Chu Lương nữa, cẩn thận đẩy nắp cống lên, đeo theo vũ khí sau lưng, từ phía trong bò ra ngoài.
Cơ thể của Lâm Dật nép sát vào chân tường, muốn khiến bản thân mình hoàn toàn biến mất ở trong bóng đêm.
Đi được khoảng hơn mười mấy mét, phía trước có một lối rẽ nhỏ.
Lâm Dật nấp ở một bên tường, tính giác cực mạnh khiến cho anh có thể nghe được bên trong con ngõ ấy có người nói chuyện.
Không nghe cụ thể họ đang nói cái gì, nhưng lại có thể nghe được tiếng cười, có lẽ là đã buông lỏng cảnh giác.
Dựa vào tình huống trước mắt thì có lẽ 4 phía đều đã bị phong tỏa rồi.
Cơ hội đã sắp xuất hiện rồi, nhưng muốn dựa vào phương thức cứng rắn để bỏ trốn thì e là không có khả năng.
Chỉ có thể dùng trí!
Lâm Dật vô cùng cẩn thận đưa đầu của mình ra ngoài dò xét, phát hiện ra ở đầu ngõ có 2 người đang đứng đó.
Trên tay đang cầm 2 chiếc súng ống rất cường điệu, trên đầu đội mũ sắt, trên mặt có bịt khăn tam giác, vừa xem xét tình huống xung quanh, vừa tán gẫu.
Nhìn thấy cách ăn mặc này là biết ngay, có lẽ đây là người của đội cảnh sát quốc tế nào đó.
Lâm Dật âm thầm hít một hơi, khiến cho bản thân bình tĩnh lại một chút.
Bây giờ đã tới thời khắc mấu chốt rồi, từng bước nhỏ cũng đều phải cẩn thận, thành bại chính là dựa vào lúc này đây!