Lương Nhược Hư im lặng một lúc, ở một mức độ nào đó, những lời mẹ nói rất có lý, những suy luận kia không có vấn đề gì cả.
Nhưng cô ấy và Kỷ Khuynh Nhan cũng nghĩ như vậy, những thứ này đều là kết quả phân tích, không ai có thể bảo đảm sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Nếu như lần này Lâm Dật xảy ra việc ngoài ý muốn gì, cô ấy sẽ không thể tiếp nhận được chuyện như vậy.
"Mẹ đã nói với dì Tần về chuyện này chưa?"
"Gọi điện thoại nói cho bà ấy, nhưng bà ấy không trả lời, mẹ cũng đang chờ tin tức."
Trên thực tế, Thẩm Thục Nghi cũng không thể tuyệt đối bảo đảm sự an toàn của Lâm Dật.
Chỉ là xác suất còn sống vẫn rất lớn.
Nhưng trong tình hình hiện tại, bên phía quốc gia cũng không làm được nhiều chuyện.
Người thật sự phá cục diện này chính là Lâm Dật, tiếp theo là Tần Ánh Nguyệt và Lâm Cảnh Chiến.
"Mẹ nói chuyện này với dì Tần lúc nào thế?"
"Vừa rồi."
"Hử? Nhiều ngày như vậy rồi, tại sao bây giờ mẹ mới nói?"
"Mẹ không nghĩ mọi chuyện sẽ tiến triển đến mức này."
Thẩm Thục Nghi cho rằng lực lượng vũ trang của Hoa Hạ sẽ tham gia sau, rất nhanh sẽ có thể giải quyết vấn đề.
Hơn nữa, Lâm Dật tài trí thông minh, hẳn rất nhanh sẽ có kết quả.
Lại không ngờ rằng bên phía Lữ đoàn Trung Vệ cũng không còn cách nào khác.
Bà ấy ý thức được mọi chuyện không ổn, gọi điện thoại cho Tần Ánh Nguyệt, kể đầu đuôi câu chuyện với bà ấy thêm lần nữa.
"Chuyện này cô cũng đừng quan quân, nó nằm ngoài khả năng của nhà họ Lương."
Thẩm Thục Nghi thở dài: "Chuyện này, phải tùy vào vận mệnh của cậu ấy rồi!"
...
Trong căn cứ của lữ đoàn Trung Vệ, các lãnh đạo cao cấp vẫn ở đây.
Nhất là Lưu Hồng, mấy ngày nay không chợp mắt, trực tiếp chỉ huy các trận chiến ở tiền tuyến.
Bởi vì Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đã đến Santa Clara, nhưng họ bị chặn đường, không có cách nào xâm nhập vào được.
Tình hình bế tắc, cộng với áp lực của quốc tế khiến cho tình hình tiền tuyến càng trở nên phức tạp và rối ren, không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong một giây tiếp theo.
"Lâm Dật có gửi email khác không?" Lưu Hồng quay sang hỏi nhân viên truyền tin.
"Tạm thời không có, tin tức đã bị cắt đứt." Nhân viên truyền tin nói.
"Hơn nữa, tín hiệu ở thành phố Santa Clara cũng không ổn định. Liên lạc của chúng tôi với tổ hai, tổ ba cũng bị ảnh hưởng. Điều quan trọng nhất là kẻ thù ở đó ít nhất nhiều gấp mười lần chúng ta. Mấy chục người ở tổ hai và tổ ba, dù có xâm nhập thành công cũng khó đạt được mục đích giải cứu."
"Chết tiệt, những người này quyết tâm đánh chúng ta tới cùng." Lưu Hồng tức giận mắng, ngay cả gạt tàn thuốc cũng quăng hết xuống đất.
"Bởi vì sau lưng của bọn chúng có chỗ dựa, ước chừng đã đạt được thỏa thuận, sẽ nhất trí đối ngoại, trong lúc đuổi bắt Lâm Dật, đồng thời cũng sẽ tập trung vào người ở tổ hai và tổ ba, khiến cho việc giải cứu trở nên vô cùng khó khăn." Tào Gia Độ nói.
Lưu Hồng băng bó gương mặt, quay đầu nhìn Lục Bắc Thần.
"Thủ trưởng, chuyện này..."
Theo quan điểm của Lưu Hồng, biện pháp duy nhất là giải quyết vấn đề thông qua can thiệp vũ trang.
Nhưng ông không có quyền hạn lớn như vậy, không có tư cách để làm chuyện đó.
"Chúng ta đã bị theo dõi, sau khi tôi đem người đến, phía quốc tế cũng phái người đi, mục đích chủ yếu là cùng chúng ta đối kháng." Lục Bắc Thần nói.
"Nếu như ta càng phái nhiều người, phe địch cũng sẽ triển khai như vậy. Toàn thể thực lực của chúng ta không chiếm được ưu thế, có thể làm được chuyện này là cực kỳ nhỏ, con đường này có thể nói là bị đóng kín."
"Cục diện bây giờ, vẫn còn trong phạm vi kiểm soát được, nếu như tiếp tục phái thêm người, đến khi chuyện này kết thúc, áp lực bên phía quốc tế của chúng ta sẽ lên cao tới độ chưa từng có, và còn lại phải nghĩ thêm một biện pháp khác."
Đám người của Lưu Hồng cũng không nói, những gì Lục Bắc Thần nói đều là những vấn đề rất thực tế.
Bây giờ không phải là lúc nóng nảy, còn có rất nhiều vấn đề cần cân nhắc.
Cũng chỉ có thể cầu cho Lâm Dật, tự mình nghĩ ra biện pháp, và sau đó hợp tác với bên mình.
Nếu không thì với tình thế trước mắt, rất khó để phá được trận chiến này.
So với bầu không khí ngột ngạt của Lữ đoàn Trung vệ, biệt thự của gia đình họ Vương thoải mái hơn nhiều.
Vương Đình Sơn, Vương Miện, Trần Sở Phong cùng Lý Mật tất cả đều tập trung ở nơi này để thảo luận về kế hoạch tiếp theo.
"Ở Santa Clara, cũng không tìm thấy được Lâm Dật." Vương Đình Sơn hỏi.
"Đúng vậy, không tìm được tung tích của anh ấy, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy." Lý Mật nói.
"Trước đó, chúng ta thật sự đánh giá thấp Lâm Dật. Với rất nhiều người, tất cả các phương tiện và thiết bị, vẫn không tìm được tung tích của cậu ấy, không thể không nói, cậu ta là một nhân tài." Trần Sở Phong nói.
Trần Sở Phong nghĩ như vậy, vậy tại sao không phải là Vương Đình Sơn.
Qua sự việc lần này, hắn thật sự nhìn Lâm Dật với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nghĩ đến đấy, Vương Đình Sơn nghiêng đầu, nhìn về phía con trai mình.
"Nếu như là con, con có thể làm được điều này không?"
Sắc mặt của Vương Miện thay đổi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Cậu đã từng nghĩ về câu hỏi này, nhưng câu trả lời là không,
Ngay cả trong thời kì hoàng kim của mình, đối mặt với sự bao vây của rất nhiều người, cũng không thể tồn tại được.
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng Vương Miện vẫn gật đầu một cái, mình quả thực không có năng lực làm được những thứ này.
"Tình hình ở Santa Clara đang theo chiều hướng nào, vẫn luôn không tìm được Lâm Dật, bước kế tiếp sẽ làm gì?"
"Tổ trường Trần nói rằng các lực lượng lớn trong thành phố nghi ngờ Lâm Dật đã bí mật rời đi, và muốn tìm kiếm ở chỗ khác."
"Lữ đoàn Trung Vệ có nhận được tin tức? Đã dự đoán được hành động tiếp theo của Lâm Dật chưa?"
"Một chút tin tức không có, Lữ đoàn Trung Vệ đang rất gấp vì trong tình trạng mất liên lạc hoàn toàn với Lâm Dật, tiến hành phân tích bước kế tiếp, xem ra cũng không có cách nào."
"Ngay cả người của mình cũng không tìm được cậu ấy."
Ngón tay Vương Đình Sơn gõ lên mặt bàn, không nói một lời, trong đầu nghĩ đến chiều hình rất có thể của Lâm Dật.
"Đây có thể là một điềm xấu." Trần Sở Phong nói:
"Lâm Dật có thể đã nhận ra điều gì đó và cố tình giấu diếm thông tin của cậu ấy."
Vương Đình Phong nhìn Trần Sở Phong.
"Ý cậu là, Lâm Dật đã phát hiện ra bí mật?"
"Có thể có khả năng này, nhưng đây là suy đoán của tôi."
"Lão Trần nói rất có lý." Vương Miện mở miệng nói:
"Chúng ta không thể dùng phương thức thông thường để phân tích Lâm Dật được. Đặc điểm lớn nhất của cậu ấy là không chơi bài theo lẽ thường. Chúng ta càng cảm thấy cậu ấy sẽ làm như vậy, nhưng Lâm Dật sẽ không làm như thế. Nói cậu ấy đã trốn thoát khỏi Santa Clara thì tôi tin cậu ấy vẫn ở trong đó, không ra ngoài."
Im lặng một lát, Vương Đình Sơn nhìn Trần Sở Phong.
"Lão Trần, ý của ông là?"
"Tôi cùng cậu ta tiếp xúc không nhiều, bây giờ cũng rất khó để hiểu rõ cậu ấy, nhưng Vương Miện nói không sai, cậu ta đúng là không theo lẽ thường, cho nên không thể dùng lẽ thường để suy đoán, tôi vẫn nghiêng về ý cậu ta vẫn đang trốn ở Santa Clara."
"Vậy trước tiên, cứ dựa theo suy nghĩ này."
Vương Đình Sơn nhìn Lý Mật nói
"Cậu đi liên lạc với Trần Quan Kiệt, tung ra tin tức rằng, Lâm Dật vẫn đang ở Santa Clara, đồng thời để cho nhân viên người nước ngoài trong thành phố không từ bỏ việc theo dõi."
"Tôi hiểu rồi."
"Đúng rồi, lần sau có tin tức của Lâm Dật, cậu có thể để Tào Gia Độ trực tiếp liên lạc với tôi là được.:
"Biết,bây giờ tôi đi thông báo."
"Ba, ba nghĩ sao về mối quan hệ giữa Lâm Dật và hai nữ nhân kia? Khi nào thì lộ ra ngoài ánh sáng?" Sau khi Lý Mật đi, Vương Miện hỏi.
"Bây giờ chưa phải là lúc." Vương Đình Sơn nói:
"Sau khi Lâm Dật chết, ba tin rằng sẽ có những báo cáo liên quan đến quốc nội, đến lúc đó ta đem chuyện này ra ngoài ánh sáng, cậu ta sẽ bị tất cả mọi người hắt hủi."