Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1836 - Chương 1834: Tất Cả Mọi Người Trên Thế Giới Đều Không Tìm Được Anh

Chương 1834: Tất Cả Mọi Người Trên Thế Giới Đều Không Tìm Được Anh
Chương 1834: Tất Cả Mọi Người Trên Thế Giới Đều Không Tìm Được Anh

"Căn cứ theo lời nói của cậu, tôi cũng nhớ ra một số chuyện kỳ lạ." Cao Tông Nguyên nói tiếp:

"Mấy ngày trước, lúc tổng giám đốc Kỳ được đưa về nước, tôi và Viện Viện đến thăm anh ta. Lúc đấy tôi đã gặp thư ký Vương Nam cùng về nước với anh ta."

"Cô ấy nói với tôi, ngoài anh Lâm ra còn có tám người khác cùng đi đến Panama. Lúc đó nghe cô ấy miêu tả, thật sự có điểm giống với tám người đã ăn cơm với chúng ta ngày hôm ấy."

"Vậy thì đúng rồi. Bọn họ đi cùng nhau." Lương Kim Minh nói tiếp:

"Vả lại các người có chú ý không, lúc ăn cơm, mấy người kia đều gọi anh Lâm là anh Lâm, hoặc là lão đại. Cho nên chắc chắn thân phận và quan hệ của bọn họ không đơn giản."

"Vậy rất có khả năng cậu cũng đoán đúng chuyện này rồi." Tần Hán bổ sung:

"Trong chuyện này, lão Lâm không phải là người bị hại mà lại người tham dự."

Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên hơi run rẩy.

Nếu như anh Lâm là nhân vật đóng vai trò là người tham gia trong chuyện này.

Như vậy, tình hình hiện tại thật sự khó nói.

Hơn nữa, với khả năng và chỉ số thông minh của mình, đáng lẽ anh ấy đã sớm thoát khỏi nguy hiểm, sau đó liên lạc với bên này.

Nhưng cho tới bây giờ, anh ấy hoàn toàn không có tin tức, một chút tin tức cũng không có. Như vậy có thể thấy được anh ấy vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, bọn họ không tưởng tượng ra, còn chuyện gì khiến Lâm Dật vẫn chưa rời khỏi đó.

Trong lòng mỗi người đều có chung một suy nghĩ.

Đó cũng là kết quả mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất.

"Làm sao bây giờ, chẳng lẽ vẫn không làm gì ngồi đợi thế này?" Lương Kim Minh lại đốt điếu thuốc, tức giận nói tiếp:

"Tôi cảm giác chúng ta thật ngu ngốc, chỉ có thể ở đây lo lắng suông, không giúp được một chút gì."

"Có muốn đi tìm thị trưởng Lương hỏi một chút không?" Cao Tông Nguyên nói tiếp:

"Hình như anh Lâm có quan hệ rất tốt với cô ấy. Cô ấy còn là người của chính phủ, có thể sẽ biết nhiều tin tức."

"Con mẹ nó. Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ đi luôn."

Tần Hán vứt tàn thuốc, ba người cùng ngồi lên một chiếc xe, chạy về hướng Đại Viện.

Đến cổng chính, ba người bọn Tần Hán lần lượt trình bày thân phận.

Người gác cổng cũng không cản trở.

Đây là những doanh nhân nổi tiếng của các xí nghiệp nổi danh ở Trung Hải, chắc chắn không thể ngăn cản bọn họ.

Đi vào trong tòa nhà, ba người mới biết Lương Nhược Hư đi họp ở Yến Kinh, không ở Trung Hải.

Cụ thể khi nào trở về cũng không biết, điều này làm trong lòng ba người như bị một bao trùm một tầng bóng mờ.

...

Đến cửa tập đoàn Hoa Nhuận, chiếc Audi A4 dừng lại trước cửa ra vào.

"Em ở chỗ này chờ chị một lát."

Người lái xe là Trần Nghiên, biết được Lương Nhược Hư sắp về nên cô ta đến sân bay đón.

"Em biết rồi."

Lương Nhược Hư đeo khẩu trang, cúi đầu đi vào trong tòa cao ốc, sau đó đi thang máy lên thẳng phòng làm việc của Thẩm Thục Nghi.

Thẩm Thục Nghi đang xử lý văn kiện, thấy Lương Nhược Hư về đây cũng không ngạc nhiên.

Thậm chí bà ấy đã đoán được từ trước.

"Rốt cuộc tình huống bên đó là như thế nào?"

Vừa mới vào phòng, Lương Nhược Hư đi thẳng vào vấn đề, không nói nhảm nhiều lời.

"Con thật vất vả mới về một chuyến, vừa vào đã lập tức hỏi thăm tình hình của cậu ấy. Thật sự uổng công nhiều năm nay đã nuôi con." Thẩm Thục Nghi nói.

"Đều tại ở trong điện thoại mọi người nói ấp a ấp úng, không nói rõ ràng mọi chuyện với con, nếu không con cũng không quay về rồi."

Công việc của Lương Nhược Hư ở Trung Hải rất bận rộn, sau khi biết chuyện này, cô ấy thường xuyên gọi điện về nhà để hỏi thăm tình hình.

Nhưng lượng thông tin nhận được đều rất mập mờ khiến người khác suy nghĩ lung tung, không có chút tác dụng nào.

Sáng hôm nay cô ấy bàn giao lại tất cả công việc, ngồi máy bay trở về Yến Kinh.

"Mẹ không lừa gạt con. Mẹ thật sự không biết tình huống bên phía Lâm Dật."

"Tại sao mẹ có thể không biết. Con không tin ông nội và ba không nói cho mẹ chuyện này."

"Con bình tĩnh một chút." Thẩm Thục Nghi nói tiếp:

"Nếu cứ vẫn giữ cái tính cách nóng nảy này, sau này sẽ không làm được chuyện lớn."

Sau khi bị Thẩm Thục Nghi dạy dỗ một câu, Lương Nhược Hư trở lại ghế ngồi xuống.

"Con cũng biết năng lực và thủ đoạn của Lâm Dật, chuyện bình thường như thế này sao làm khó được cậu ấy, nhưng đã qua ba bốn ngày, bên kia không có chút tin tức nào. Chuyện này không hề giống những chuyện trước đây. Mẹ có thể không quan tâm đến chuyện không bình thường này sao!"

Ánh mắt của Thẩm Thục Nghi hơi lờ mờ, bà ấy im lặng vài giây, sau đó mới mở miệng nói tiếp:

"Nói thật với con, những gì mẹ nói với con trong điện thoại không phải là gọi cho có lệ, mà mẹ thật sự không biết tình hình của cậu ấy như thế nào. Hơn nữa, không chỉ có mẹ, bây giờ tất cả mọi người ở trên thế giới đều không biết cậu ấy đang ở đâu."

Vừa nói ra câu này, đôi mắt xinh đẹp của Lương Nhược Hư trợn trừng.

"Toàn thế giới đều không biết? Làm sao có thể?"

"Chuyện tiếp theo đây mẹ nói với con đều là bí mật trong số những bí mật, chính con cũng biết, một khi chuyện này bị lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng lớn đến nhà họ Lương, khiến chúng ta không thể cứu vãn được."

Lương Nhược Hư không ngờ mẹ lại dùng giọng điệu và thái độ như vậy để nói chuyện cùng mình.

Điều này cho thấy chuyện này đã đến mức rất nghiêm trọng.

"Con biết, trong lòng con hiểu rõ."

"Người của Lâm Dật có một lô hàng được vận chuyển từ Brazil đến Hoa Hạ, chắc con biết chuyện này chứ?"

Lương Nhược Hư gật đầu: "Con biết."

"Lô hàng kia xảy ra vấn đề, phát hiện trong đó có khoáng thạch."

"Khoáng thạch!"

Lương Nhược Hư hiểu khá rõ về Lữ đoàn Trung Vệ, nhưng vẫn có chút xa lạ với quặng Bath. Cô ấy mới chỉ nghe thấy vài câu khi các trưởng bối cùng nhau nói chuyện.

Biết đây là nguồn nhiên liệu rất quan trọng, sứ mệnh của Lữ đoàn Trung Vệ chính là tìm những thứ này.

Nhưng cô ấy cũng không biết rốt cuộc những thứ này có lợi ích gì.

Nhưng cô ấy biết rất rõ ý nghĩa chiến lược của nó lớn đến nỗi mọi quốc gia đều tranh giành nhau.

"Tại sao trên thuyền của bọn họ lại có loại vật như vậy? Với tính cách của Lâm Dật, anh ấy không thể nào cất giấu thứ như vậy."

"Vấn đề nằm ở chỗ đấy. Không ai biết những khoáng thạch này ở đâu ra." Thẩm Thục Nghi nói tiếp:

"Mà sau khi khoáng thạch bị phát hiện, các thế lực ở nước ngoài xâm nhập vào nơi đấy, triển khai tập kích đối phó đám người Lâm Dật, muốn cướp đống khoáng thạch kia. Cho nên bây giờ, Lâm Dật và bọn họ ở hai phe đối lập nhau, nội dung còn lại không cần mẹ nói chắc hẳn con cũng nghĩ ra chứ."

Sắc mặt Lương Nhược Hư trắng bệch, hai tay nắm chặt lại thành hai nắm đấm.

Cô ấy biết rõ chuyện này nguy hiểm như thế nào, bởi vì cô ấy đã nghe những câu chuyện như này mà lớn lên.

"Nhưng với năng lực của Lâm Dật, có thể anh ấy đã thoát được, tìm được một nơi an toàn, liên lạc với quốc gia."

"Đây cũng là vấn đề mấu chốt." Thẩm Thục Nghi nói tiếp:

"Mẹ nghe ông nội con nói, Lâm Dật đã liên lạc cho bên Lữ đoàn Trung vệ, nhưng sau đó lại mất liên lạc. Đến nay cũng không có tin tức gì. Cho nên mẹ mới nói, tất cả mọi người trên thế giới đều không biết cậu ấy đang ở đâu."

Thẩm Thục Nghi vén tóc lên, nói tiếp: "Nhưng mẹ cảm thấy con cũng không cần quá lo lắng về chuyện này."

"Bởi vì bên phía Mỹ đã phái người đến Panama với danh nghĩa duy trì hòa bình, nếu như Lâm Dật thật sự đã chết rồi, bên kia nhất định sẽ có tin tức truyền tới, bây giờ tình hình vẫn ổn, có thể Lâm Dật vẫn đang lẩn trốn, nhưng điều kiện ở bên ngoài không cho phép cậu ấy liên lạc với người ở trong nước, hơn nữa tín hiệu của địa phương bị chặn, nên cậu ấy mới ở trong tình trạng mất liên lạc. Trước hết, con hãy thả lỏng đi, mọi chuyện không tệ như con nghĩ đâu."

Bình Luận (0)
Comment