Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1835 - Chương 1833: Người Bị Hại Và Người Tham Dự

Chương 1833: Người Bị Hại Và Người Tham Dự
Chương 1833: Người Bị Hại Và Người Tham Dự

Chu Lương nhếch môi cười: "Mười ký khoáng thạch mà có thể gây ra chấn động lớn như vậy, nói thật, tôi cũng muốn lên đảo Ikaria nhìn xem."

"Có cơ hội đấy. Cậu lấy tiền mua cho mình một cái bảo hiểm, viết tên người được hưởng là cha mẹ, nếu thật sự xảy ra chuyện, dựa vào số tiền này còn có thể sinh hai ba đứa con khác đấy." Lâm Dật trêu ghẹo nói.

"Đừng nói chuyện này nữa. Sau khi thông qua đợt kiểm tra đánh giá, tôi cầm năm mươi triệu đi mua bảo hiểm. Anh đoán kết quả thế nào?"

"Bị người ta từ chối à?"

"Không phải thế thì sao nữa. Vừa nhìn thấy nghề nghiệp của tôi, bọn họ từ chối thẳng thừng."

"Vậy nói cách khác, trên người cậu vẫn chưa có bảo hiểm à?"

"Cũng không phải như vậy. Gia đình chúng tôi vốn ở nông thôn, mỗi người có mua bảo hiểm của hợp tác xã ở nông thôn. Phí bảo hiểm hàng năm là một trăm hai mươi tệ."

"Ừm... Được rồi, dù sao có còn hơn không."

"Bây giờ tôi không rảnh nghĩ tới chuyện bảo hiểm nữa, đói đến mức ngực dính vào lưng rồi." Chu Lương nhếch miệng nói.

Có thể thấy trạng thái tinh thần của anh ta đã sắp tới cực hạn rồi.

"Cố gắng một chút nữa." Lâm Dật an ủi nói:

"Tôi cảm thấy cường độ lùng bắt của bọn họ không phải thường xuyên, nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội nhanh thôi."

"Cố lên nào!"

...

Trung Hải, Cửu Châu Các.

Kỷ Khuynh Nhan vịn trán. Khuôn mặt cô tiều tụy, đầu tóc rối bời, sắc mặt cũng không tốt như ngày xưa.

Hoàn toàn lộ rõ vẻ tiều tụy.

Trong nhà không chỉ có một mình cô, Hà Viện Viện đang ngồi bên cạnh.

Tần Hán, Lương Kim Minh, Cao Tông Nguyên cũng đều ở chỗ này.

Thậm chí mấy ngày nay Hà Viện Viện cũng không tới tập đoàn, giao toàn bộ chuyện của công ty cho Điền Nghiên xử lý.

Cô ấy vẫn luôn ở Cửu Châu Các với Kỷ Khuynh Nhan, sợ cô mắc chứng trầm cảm.

Sau khi mất liên lạc với Lâm Dật, bọn họ tụ tập lại cùng nhau. Thông qua các mối quan hệ của mình, mọi người cũng biết được tình huống bên phía Panama.

Bạo loạn!

Phong tỏa!

Đấu súng!

Hết chữ này đến chữ khác từ tin tức nhận được luôn kích thích dây thần kinh nhạy cảm của các cô mỗi giờ mỗi phút.

Bởi vì Lâm Dật vẫn còn ở nơi đó chưa rời khỏi.

Nếu có thể liên lạc được với anh, bọn họ cũng không lo lắng như thế.

Nhưng bây giờ đã mất liên lạc ba ngày rồi.

Cho dù mọi người có nghe ngóng từ các ban ngành liên quan cũng không có tin tức gì, điều này đã phủ một cái bóng vừa dày vừa nặng lên tâm hồn của một số người.

"Học tỷ, chị đừng nghĩ theo hướng tiêu cực như vậy. Ông chủ là ai chứ! Chị còn không hiểu rõ anh ấy sao!" Hà Viện Viện an ủi nói tiếp:

"Cho dù mọi người trên toàn thế giới chết hết, anh ấy cũng sẽ không có chuyện gì. Có lẽ bên đó xảy ra chút tình huống nhỏ khiến tín hiệu bị gián đoạn, không liên lạc được mà thôi."

Từ trước đến nay Hà Viện Viện không biết an ủi người khác như thế nào. Cô ấy cũng biết, bản thân mình nói những lời này không có tác dụng gì, hơn nữa còn nói đi nói lại rất nhiều lần, ngay cả chính mình cũng cảm thấy phiền.

"Chị biết."

Kỷ Khuynh Nhan vén tóc ra phía sau, mấy ngày này cô cũng không nghỉ ngơi tốt, khiến trạng thái tinh thần kém tới cực điểm.

Có thể dễ dàng thấy được quầng thâm và bụi đen trên khuôn mặt của cô.

Trong những người ở đây, cô là người hiểu Lâm Dật nhất.

Cô cũng biết Lâm Dật rất thông minh, đánh nhau cũng lợi hại, nguy hiểm bình thường không thể làm tổn thương anh.

Nhưng trong đầu cô lại có một giọng nói khác đang nói với cô, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ đơn phương do cô mong muốn mà thôi.

Nếu như tất cả chuyện ngoài ý muốn đều có thể đoán và tính trước, như vậy trên thế giới sẽ không có từ "ngoài ý muốn" rồi.

"Chúng ta phải nghĩ thoáng một chút. Cho dù chúng ta có lo lắng cũng không thể giải quyết vấn đề." Hà Viện Viện nói tiếp:

"Mà thân phận thật sự của ông chủ cũng không đơn giản chỉ là một thương nhân bình thường, sau lưng anh ấy có bối cảnh. Cho dù có nguy hiểm, phía chính phủ cũng sẽ ra mặt bảo vệ anh ấy, chị cứ thả lỏng tâm trạng."

"Nếu anh ấy thoát khỏi nguy hiểm, chắc chắn sẽ liên lạc với chị đầu tiên. Nhưng bây giờ không có một chút tin tức nào, em bảo chị yên tâm như thế nào đây."

"Chị dâu, tôi đã gọi người đi nghe ngóng, rất nhanh sẽ có tin tức, chúng ta ở đầu trận tuyến không thể rối loạn. Anh Lâm rất lợi hại, sẽ không có chuyện gì đâu." Lương kim nói rõ.

"Bởi vì chuyện của chúng tôi mà khiến mọi người vất vả rồi."

"Chuyện này có gì đâu chứ! Không phải chúng ta là một nhóm sao, mất liên lạc với anh Lâm, chúng tôi cũng ngồi không yên."

Kỷ Khuynh Nhan không nói nữa, một tay đỡ trán, dựa người vào một bên của sô pha, giống như ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có.

Trong lòng Tần Hán cảm thấy khó chịu, nháy mắt ra hiệu cho Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên.

Ba người lần lượt đi ra ngoài, đi tới đình nghỉ mát trong viện, chia nhau đốt điếu thuốc.

"Không phải hai người các cậu cũng tìm người đi thăm dò sao, có tin tức gì không?" Tần Hán hỏi.

"Với quan hệ nhân mạch của nhà họ Tần cũng không tra được gì, hai chúng tôi càng không có." Cao Tông Nguyên nói tiếp:

"Bây giờ không có một chút tin tức nào. Dường như bên phía chính phủ phong tỏa chuyện này, không để lọt ra một chút tin tức."

"Phong tỏa có vẻ gượng gạo quá rồi. Cảm giác có chút không bình thường." Tần Hán nói tiếp:

"Bên phía của tôi tra được một số tin tức, nhưng không có liên quan đến lão Lâm."

"Có thể là hành động cố ý." Cao Tông Nguyên nói tiếp:

"Nếu như thả tin tức này ra, chắc chắn giá cổ phiếu của các công ty con dưới trướng tập đoàn Lăng Vân sẽ giảm mạnh, thậm chí sẽ khiến cho cổ phiếu A không ổn định. Nên việc phong tỏa tin tức của anh Lâm cũng xem như là chuyện bình thường."

"Nhưng đang bình thường, phong tỏa tin tức của cậu ấy làm cái lông gì chứ?" Tần Hán mắng.

Lương Kim Minh ở bên cạnh đã rút liên tiếp vài điếu thuốc: "Có khả năng đã xảy ra chuyện."

Ánh mắt hai người tập trung lên trên người Lương Kim Minh.

"Miệng chó không mọc được ngà voi. Cậu nói cái lông gì đấy!" Cao Tông Nguyên mắng.

"Chuyện này cũng không phải tôi nói bừa." Khuôn mặt Lương Kim Minh nặng nề, nói.

"Thật ra thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là thân phận mặt ngoài của anh Lâm, sau lưng anh ấy còn những thân phận khác nữa."

Lương Kim Minh nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó ở Đảo Quốc.

Anh Lâm giết một mạch vài người, hơn nữa đến đại sứ quán bên đó cũng nhiệt tình chiêu đãi. Người bình thường không có khả năng nhận được đãi ngộ như vậy.

Hơn nữa cũng không có gan lớn như vậy.

Chuyện quan trọng nhất, người bình thường không có tư cách tham dự mấy việc thế này.

Dựa vào những nguyên nhân này, Lương Kim Minh mạnh dạn đoán, có thể anh Lâm không phải là người bị hại trong chuyện lần này.

Mà là người tham dự!

"Thân phận gì?"

"Tôi cũng không biết." Lương Kim Minh xòe tay ra nói:

"Nhưng các anh thử nhớ lại xem, vài ngày trước, không phải chúng ta ăn cơm với bạn bè của anh Lâm sao, các anh cảm thấy bọn họ giống như người bình thường à?"

Lời nói của Lương Kim Minh đã nhắc cho hai người tỉnh táo lại, cũng nhớ lại cảnh ăn cơm ngày đó.

Mặc dù những người kia đều là con cháu nhà giàu, nhưng bọn họ khiến người ta cảm thấy bản thân mỗi người cực kỳ không tầm thường.

Mặc dù mọi người vô cùng cởi mở, nhưng trong nháy mắt nào đó lại khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng đáng sợ.

Nhưng lúc ấy mọi người không có để ý đến mấy chuyện ở phương diện này, chỉ coi như mọi người cùng ăn nhậu chơi bời.

Bây giờ suy nghĩ kỹ, có thể những người đó thật sự không đơn giản.

"Tôi còn nhớ rõ, mấy ngày hôm trước anh Lâm gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi nghĩ ra vài trò chơi để tiếp đãi mấy người bạn, còn cố ý căn dặn tôi không được có ý đồ xấu với bọn họ. Tôi đoán là vì các cô ấy có thân phận khác nữa, nên anh Lâm mới nói vậy."

Bình Luận (0)
Comment