"Lão đại, làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta vẫn trốn ở chỗ này sao?" Chu Lương nhỏ giọng nói tiếp:
"Cho dù hai chúng ta không bị mùi hôi này làm ngạt chết, thời gian quá dài cũng sẽ đói chết."
"Đợi đến buổi tối rồi nói sau, bây giờ đi ra ngoài chính là chịu chết."
Mặc dù bây giờ bọn họ còn chưa tới mức hết đạn cạn lương, nhưng đã mất liên lạc với bên ngoài.
Ở bên ngoài đều có người canh giữ, nơi này trở thành một khu vực bị bao vây. Mình rơi vào tình huống cực kỳ bị động, có thể đi ra ngoài hay không còn phải xem vận may thế nào.
Nhưng thông qua đủ loại dấu hiệu, Lâm Dật cảm giác rất có thể người khởi xướng chuyện này đang nhắm vào anh.
Lúc đầu, phân tích của Lâm Dật chính là có những kẻ phạm pháp muốn thông qua cách như vậy, lén lút vận chuyển khoáng thạch đi vào trong nước.
Bây giờ xem ra khả năng này rất thấp.
Mục đích thật sự là muốn thông qua khoáng thạch, kéo lực chú ý của kẻ thù lên người mình, sau đó hoàn thành mục đích giết chết mình
Còn tình hình bên phía Lữ đoàn Trung Vệ, Lâm Dật gần như có thể chắc chắn có nội gián trong đó, nếu không sẽ không xuất hiện sự trùng hợp như vậy.
Chẳng qua việc này còn phải đợi sau khi mình trở về mới có thể giải quyết.
Nhưng có thể trở về hay không, anh cũng không biết chắc.
"Lão đại, người tổ hai và tổ ba chắc chắn gần tới rồi."
"Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc tới rồi, nhưng ở chỗ nào thì tôi cũng không biết." Lâm Dật nói tiếp:
"Chỉ có thể cầu trời, hy vọng các cô ấy có thể chủ động tìm tới nơi này, như vậy chúng ta mới có chút cơ hội."
"Từ nhỏ tôi đã không làm chuyện tốt nào, có lẽ ông trời sẽ không đáp lại tôi, nên anh cầu nguyện đi."
"Hai chúng ta cùng một đức hạnh. Chỉ sợ tôi cầu nguyện xong, ông trời đánh một tia sét xuống, chúng ta ăn shit luôn đấy."
"Nếu như có thể trở về, nửa đời sau tôi sẽ ăn chay niệm phật, làm người tử tế."
"Sắc giới thì sao?"
"Người xưa có câu "thực sắc tính dã(*)", nếu không cho tôi phạm sắc giới, chẳng khác nào không cho tôi ăn cơm. Như vậy không tốt lắm đâu."
(*)Thực, sắc, tính dã: nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
"Ha ha..."
Mặc dù tình huống bên ngoài rất khẩn cấp, nhưng hai người lại có thể cười nói vui vẻ, coi như trong đau khổ vẫn tìm được niềm vui.
Hai người ở trong cống ngây người mười mấy tiếng.
Đừng nói là Chu Lương, cho dù là Lâm Dật cũng có chút không chịu nổi nữa rồi.
Cánh tay mỏi nhừ, phải đổi tư thế liên tục để giảm bớt cơn đau nhức trên cơ thể.
Hơn nữa hoàn cảnh tệ hại này khiến người không thể duỗi thẳng ra, phải đứng trong tư thế vô cùng vặn vẹo.
Những chuyện này đều là nguyên nhân chủ yếu khiến cho năng lượng cơ thể của hai người giảm xuống.
Đến đêm khuya rồi vẫn còn nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Nguy hiểm không hề đi xa, bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặt trời mọc ở phía Đông rồi lặn ở phía Tây. Với trạng thái thế này của hai người, ở trong đường cống ngầm ngây người hai ngày hai đêm.
Lâm Dật và Chu Lương cũng quên làm sao bản thân có thể kiên trì thời gian dài như vậy.
Vào giờ phút này, tinh thần vượt qua cả thân thể, mệt mỏi cũng không tạo thành ảnh hưởng với bọn họ.
Trong thời gian hai ngày, nhiều thế lực bên ngoài tiến hành phong tỏa nghiêm ngặt khu vực này.
Gần như cứ cách mười phút lại có thể nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên trên đỉnh đầu.
Vả lại không ngừng có người đi ngang qua trên đỉnh đầu, thậm chí còn có tiếng mô-tơ.
Lúc trước Lâm Dật chưa từng nghĩ tới điều này.
Vốn dĩ anh cho rằng trốn ở chỗ này một khoảng thời gian, đối phương sẽ thả lỏng cảnh giác, mình sẽ được tìm cơ hội chạy trốn.
Nhưng không ngờ nhóm người trước mắt này lại cố chấp như thế, qua hai ngày đêm liên tiếp vậy mà vẫn chưa từ bỏ.
Hơn nữa còn tỏ thái độ khắc nghiệt, đến trông giữ nơi này như thế.
Thông qua chuyện lần này, Lâm Dật có cái nhìn hoàn toàn mới với người ở khu vực bên ngoài.
Mặc dù bọn họ vẫn chưa hiểu rõ kỹ xảo phát lực đan điền cận chiến.
Nhưng chiến thuật rèn luyện hàng ngày của bọn họ chắc chắn phải cao hơn trong tưởng tượng của mình.
Cũng không phải chỉ là một đám người tạp nham.
"Lão đại, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của người tổ hai và tổ ba, có thể xảy ra vấn đề gì rồi không?" Chu Lương nói thầm:
"Tại sao không có một chút cảm giác tập kích nào thế."
"Có thể." Lâm Dật thấp giọng nói:
"Đã qua thời gian dài như vậy, nếu bọn họ đã tới, chắc chắn đã đến nơi này rồi. Có thể bọn họ bị cản trở, hai chúng ta cũng đừng trông cậy vào các cô ấy, tiếp tục nghĩ cách, dựa vào bản thân."
"Không đến mức này chứ. Những người đến từ khu vực bên ngoài này có gan lớn vậy à? Các cô ấy chính là người của chính phủ Hoa Hạ đấy!"
"Ngay cả Lầu Năm Góc mà bọn họ còn làm nổ, còn cái gì bọn họ không làm được?"
Lâm Dật điều chỉnh vị trí một chút, duy trì một tư thế trong thời gian dài khiến các khớp xương của anh như bị gỉ luôn rồi.
Thoáng di chuyển một chút cũng đau khủng khiếp.
"Tình hình quốc tế bây giờ phức tạp hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, hơn nữa mười ký khoáng thạch cũng quan trọng hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều. Thêm vào việc nước Mỹ tới đây phá rối, bọn họ càng không kiêng nể gì."
Suy nghĩ thật lâu rồi Chu Lương nói:
"Tôi suy đi tính lại thì thấy ở ngoài đó có tổng cộng khoảng hơn hai mươi thế lực, nhiều người trộn lẫn ở đây như vậy có thể xảy ra nội chiến không? Có thể trở thành bước đột phá cho chúng ta."
"Không có khả năng này." Lâm Dật nói ra suy nghĩ của mình, bổ sung thêm:
"Nếu có thể xảy ra nội chiến thì đã xảy ra từ lâu rồi, đến bây giờ cũng không xảy ra xung đột lớn, có lẽ sau này càng không xảy ra. Có nước Mỹ ở đây làm Định Hải Thần Châm(*), những thế lực khác cũng phải cân nhắc ít nhiều."
(*)Định Hải Thần Châm: tên đầy đủ của gậy Như Ý trong tay Tôn Ngộ Không. Ở đây ý chỉ Mỹ nắm giữ thế lực lớn khiến những bên khác phải kiêng dè.
"Ai cũng biết nước Mỹ lớn mạnh, cho dù tất cả người ở khu vực ngoài cộng lại cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Nhưng bọn họ sẽ làm chuyện dốc lòng dốc sức cho người khác hưởng không sao?"
"Bởi vì Hoa Hạ ngày càng lớn mạnh, cho dù nước Mỹ không lấy được khoáng thạch cũng phải nghĩ cách tạo dựng uy tín trong sự việc lần này." Lâm Dật nói tiếp:
"Cậu thử nghĩ một chút, nếu như trong lần hành động này bọn họ thành công lấy được khoáng thạch, danh dự tương lai trên trường quốc tế sẽ đạt tới một độ cao chưa từng có. Nhóm liếm cẩu của quốc gia khác sẽ càng thêm điên cuồng dựa vào bọn họ, chúng ta sẽ càng rơi vào trạng thái cô lập. Xem xét theo góc độ lâu dài, chuyện này sẽ mang đến ảnh hưởng lớn trước nay chưa từng có."
Lâm Dật dừng một chút, tiếp tục nói:
"Cho nên bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ chính là lúc lục soát tìm kiếm hai chúng ta và đối phó với lực lượng vũ trang của Hoa Hạ."
"Nói trắng ra, bọn họ đều có cùng mục đích muốn tăng cường lực lượng vũ trang, còn đối phó với chúng ta thì bọn họ lại có mục đích khác nhau."
"So với nước Mỹ, những người ở khu vực bên ngoài này chắc chắn có tầm nhìn hạn hẹp hơn, nhưng bọn họ có tính cơ động cao, hơn nữa không bị quy tắc quốc tế trói buộc, điểm ấy thì Mỹ không thể so sánh. Suy cho cùng, cho dù Mỹ có không biết xấu hổ thì vẫn cần thể diện."
"Vậy bây giờ chúng ta giống như châu chấu bị vây ở chỗ này rồi." Chu Lương nói tiếp:
"Có thể ra ngoài hay không còn phải nhìn sắc mặt của ông trời."
Lâm Dật nhún vai: "Bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi cơ hội. Hoặc đưa bọn họ vào chỗ chết, hoặc hai chúng ta đói chết."
"Nếu thật sự bị đói chết, chúng ta chết oan ức quá rồi."
Lâm Dật vỗ khoáng thạch cột trên người, ngậm ngùi nói:
"Tất cả cũng vì thứ đồ này."