"Ngồi vững, bây giờ tôi quay xe!"
Lâm Dật căng thẳng đến nổi đầu đầy mồ hôi lạnh.
Trước con hẻm nhỏ có đặt chướng ngại vật trên đường, một khi lái ra ngoài sẽ nổ lốp xe, có thể tưởng tượng được kết cục của mình như thế nào rồi.
Cách duy nhất chính là quay xe lui về. Vào lúc không thể xác định bản thân mình an toàn, tuyệt đối không thể bỏ xe.
"Chuẩn bị xong rồi!"
Lâm Dật đánh số lùi, một chân giẫm mạnh lên chân ga.
Động cơ Raptor lại phát ra tiếng rít gào một lần nữa, phía dưới lốp xe xuất hiện khói bụi màu trắng, tỏ rõ cho dù vì nguyên nhân bên ngoài hay thế nào thì chiếc xe này cũng sẽ không dễ dàng hư hỏng.
Ầm ầm ầm!
Bởi vì quay xe, tầm mắt của Lâm Dật bị cản trở. Chu Lương bắn mấy phát súng về phía sau, dự định yểm trợ cho anh.
Nhưng hỏa lực của đối phương càng thêm dữ dội, hầu như sự yểm trợ của Chu Lương không có tác dụng.
Đầu của Lâm Dật co lại dưới ghế xe, chỉ có thể dựa vào cảm giác để lái xe.
"Fuck!"
Nhìn thấy Lâm Dật lùi xe quay lại, truy binh phía sau mắng to một tiếng, dồn dập lui về phía sau.
Nếu bị cái thứ lớn như vậy nghiền nát, không chết cũng phải tàn phế.
Rất nhanh, Lâm Dật lui xe trở lại con đường cái lúc đầu.
Trên đường vẫn có rất nhiều binh lính đuổi theo, trên người bọn họ mặc các chế phục có kiểu dáng khác nhau, nhưng họng súng đều nhằm vào Lâm Dật.
Qua khóe mắt, Lâm Dật nhìn thấy chỗ hai mươi mấy mét phía trước có một ngõ nhỏ cùng kích thước, nhưng lại ở sau đám người.
Nhất định phải tiến lên mới được!
"Lão đại, xe còn có thể chống đỡ được không?"
"Chắc chắn không được." Lâm Dật nói tiếp:
"Trong thùng còn bao nhiêu xăng?"
"Sắp nhìn thấy đáy rồi."
"Một lát nghe chỉ thị của tôi, đốt xe."
"Hử?"
Chu Lương sững sờ cả người: "Ở trong xe đốt luôn à?"
"Đúng."
Lâm Dật không nói nữa, nắm tay lái tiếp tục tăng tốc!
Bùm!
Một tiếng nổ vang lên!
Lốp xe trúng đạn, trong nháy mắt chiếc xe mất cân bằng, quay vài vòng tại chỗ!
Lâm Dật nghiến chặt răng. Sau khi giẫm thắng xe, anh mạnh mẽ kiểm soát được xe, vọt qua đám người phía trước!
Người tới đây vây quét cũng không ngờ Lâm Dật mạnh mẽ như vậy, đã biến thành thế này mà anh vẫn không từ bỏ!
Không còn cách nào khác, người chặn ở phía trước tản ra hai bên.
Lâm Dật chạy tới một con đường, quẹo qua con đường nhỏ phía trước, đồng thời lớn tiếng nói với Chu Lương:
"Châm lửa!"
Lúc này Chu Lương đã sớm không để ý đến sống chết.
Ngay khi nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Dật, trước tiên đốt thùng xăng.
Mặc dù bên trong chỉ còn lại ít xăng nhưng ngọn lửa lớn vẫn bốc cháy hừng hực, khiến trong xe cũng bốc cháy theo.
Cùng lúc đó, Lâm Dật và Chu Lương chạy thoát, nhưng đồng thời chiếc xe to lớn dưới thân đã thọ hết chết già, hoàn thành sứ mệnh của nó.
Raptor cháy, chặn lối vào hẻm nhỏ, trở thành một tấm chắn do thiên nhiên tạo nên.
Việc này cũng tạo cơ hội cho Lâm Dật và Chu Lương chạy nhanh vào trong hẻm nhỏ.
"Lão đại, anh chạy mau, tôi ở phía sau yểm trợ cho anh."
"Đmm!" Lâm Dật chửi ầm lên: "Làm việc dưới trướng lão tử, tôi có thể để cậu ở lại bọc hậu sao! Chạy nhanh lên cho tôi!"
Lâm Dật nắm lấy cánh tay của Chu Lương, kéo đến đằng sau mình.
"Mẹ nó chạy nhanh lên cho tôi!"
Chu Lương khẽ cắn môi, co chân chạy về phía trước, sau một trận bắn phá, Lâm Dật từ phía sau đuổi theo bước chân của anh ta, lớn tiếng nói:
"Phía trước có nắp cống, mở nó ra, chúng ta trốn vào đó!"
Ở chỗ nắp cống, hai người đưa ngón tay vào cái lỗ thủng trên nắp, chỉ chốc lát đã mở được nắp cống.
"Lão đại anh nhảy vào trước, lần này tôi bọc hậu cho anh!"
"Tôi nhảy trước cái lông. Mẹ nó, mau đi xuống cho tôi."
Lâm Dật không quan tâm nhiều như vậy, đá một cái vào người Chu Lương, đá anh ta xuống cống.
Chu Lương nhanh tay nhanh mắt, nắm được một bên cầu thang trong đó.
Nước bùn ở dưới giống như đầm lầy, nếu rơi vào, muốn bò lên trên sẽ rất khó khăn.
Lâm Dật theo sát phía sau cũng đã đi xuống, anh cũng nắm được tay vịn chỗ để sửa chữa, sau đó đóng nắp lại.
Một loạt động tác vô cùng trôi chảy, thời gian trước sau còn chưa đến năm giây.
Mùi hôi khó ngửi ập vào mặt, đổi lại là những người khác tới đây, chắc chắn sẽ ghê tởm buồn nôn.
Nhưng vào thời khắc sinh tử này lại có thể đổi lấy yên tĩnh trong chốc lát. Đối với hai người mà nói, giống như được sống lại.
Đúng lúc này, tiếng hô hoán vang lên từ trên đỉnh đầu của hai người.
Sau đó là tiếng bước chân vội vã.
Thông qua những chi tiết này, Lâm Dật cân nhắc ước chừng một chút, phải có ít nhất hai mươi đến ba mươi người đi qua chỗ này.
Đột nhiên, hai người cảm thấy ánh sáng trong cống thoát nước tối sầm lại.
Phát hiện lỗ thủng trên nắp cống bị người dùng chân giẫm lên, trái tim không khỏi đập nhanh hơn, biểu cảm cũng trở nên khẩn trương.
"Người đi đâu rồi, hai người bọn họ vừa mới vào đây, tại sao lại không có người!"
"Tôi dám chắn bọn họ không đi xa. Chắc chắn bọn họ trốn ở chỗ nào đó, chỉ cần tìm ở khu vực này, có lẽ sẽ tìm được bọn họ!"
"Phong tỏa chỗ này trước. Tôi tin là bọn họ sẽ không đi xa!"
Trái tim của hai người ở dưới nắp cống đập thình thịch như sấm sét, suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ có khoảnh khắc nào khiến Lâm căng thẳng như thế.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người đứng ở trên nắp cống vẫn chưa rời đi, ngay cả chính bọn họ cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy lên dữ dội.
Đột nhiên trong nháy mắt, ánh mặt trời từ trên nắp cống lại xuyên thấu xuống dưới một lần nữa, tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Hai người thở phào nhẹ nhõm.
Đối với bọn họ mà nói, vài giây phút dài dằng dặc này giống như đã trôi qua vài cái xuân hạ thu đông.
Nhưng cũng không phải bốn mùa thay nhau, mà là sống chết.
Hai người như trút được gánh nặng, cho dù mùi trong không khi chẳng ra gì, nhưng lại ngửi được tí ti ngọt ngào.
Lại vài phút trôi qua, trên đỉnh đầu đã không còn tiếng động nào, Chu Lương nhỏ giọng nói:
"Lão đại, bây giờ chúng ta không có cách liên lạc với Lưu lão đại."
Khóe miệng Lâm Dật lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
"Đương nhiên phải liên lạc." Lâm Dật nói tiếp:
"Báo vị trí giả cho bọn họ, chúng ta có thể có cơ hội giải lao."
Cặp mắt Chu Lương lập tức sáng ngời.
Dựa theo suy đoán lúc trước, trong Lữ đoàn Trung Vệ có nội gián.
Nếu báo một vị trí giả, sẽ thu hút lực chú ý của những người này, bên phía mình sẽ tạm thời an toàn.
"Vẫn là lão đại anh lợi hại, tôi nghi ngờ trong đầu anh có lắp đặt một cái CPU 16 nhân(*) đấy."
(*)CPU 16 nhân: nhân (lõi, core) của CPU còn được gọi là nhân vật lý (nhân xử lý) hay core cpu, một cpu được cấu tạo từ một hoặc nhiều nhân, mỗi nhân được coi như một bộ xử lý riêng biệt, vì thế một cpu có nhiều nhân vật lý thì tốc độ xử lý nhanh hơn, đảm bảo thực hiện nhiều công việc một lúc mượt mà hơn.
"Được rồi, đừng nói chuyện vớ vẩn, gửi tin tức qua trước, nếu không hai chúng ta có thể bị mùi này làm ngạt chết."
"Được."
Chu Lương móc điện thoại di động từ trong túi ra.
Nhưng trong tích tắc lấy điện thoại ra, hai người đều sững sờ.
Trong cuộc xung đột vừa rồi, màn hình điện thoại di động bị đụng nát, không thể dùng tiếp.
"Con mẹ nó!"
Lâm Dật mắng một câu, lần này thật sự hết sức xui xẻo.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm Dật sờ khoáng thạch quấn trên người.
Chỉ cần chúng nó vẫn còn, vấn đề cũng không lớn.
Nhưng sau đó nên làm như thế nào, Lâm Dật cũng không thể trả lời rõ ràng.