Một người trong đó gật đầu ra hiệu, lấy ra một đôi găng tay cách điện, sau đó kéo dây điện xuống từ trên đèn pha.
Sau đó dán vào người Chu Lương.
A _ _
Tiếng kêu thảm thiết của Chu Lương còn kịch liệt hơn cả lúc trước, dưới tác dụng của dòng điện, thân thể của anh không khống chế nổi mà run rẩy.
Toàn bộ quá trình, kéo dài đến 5 giây.
Bởi vì sự khác biệt giữa các quốc gia, điện áp của Panama 110 V, nếu như đổi thành 220 V của Trung Quốc, mở điện năm giây thôi đã đủ để đánh xuyên trái tim của anh.
"Tiếp tục."
Dừng lại vài giây đồng hồ, thủ hạ của Grillo lại lấy dây điện dán vào trên người Chu Lương một lần nữa.
A _ _
Tiếng kêu thảm thiết lại truyền đến một lần nữa, thời gian lần này dài hơn, ít nhất cũng phải là bảy giây.
Lúc anh ta dừng tay, Chu Lương đã hấp hối, trên cánh tay cháy đen một mảnh, là vết thương do bị điện giật.
Grillo đi về phía Chu Lương, nhìn xuống anh từ trên cao.
"Anh vẫn là không chịu nói sao."
Ánh mắt của Chu Lương trống rỗng vô thần, ngồi phịch ở trên mặt đất không nhúc nhích, giống như là đã chết rồi.
Grillo nhíu mày, "Đúng là một kẻ cứng miệng."
"Thủ lĩnh, còn muốn tiếp tục nữa không?" Thủ hạ hỏi.
"Nếu cứ làm tiếp như vậy thì anh ta sẽ chết." Grillo nói:
"Chân của anh ta đã bị phế, giữ một cái chân khác cũng vô dụng, phế luôn đi."
"Vâng."
Hai tên thủ hạ không dây dưa dài dòng, đối bọn họ mà nói, đây là chuyện rất bình thường.
Anh ta cầm lấy súng trên tay, bắn về phía chân trái của Chu Lương.
Sau khi bàn giao một câu, Grillo đi ra khỏi kho hàng, sau đó về tới trên xe.
Anh ta đối điếu xì gà, thảnh thơi nghe nhạc.
Anh ta không muốn tham gia vào chuyện thẩm vấn nữa, giao toàn quyền cho thủ hạ xử lý.
Hơn nửa giờ tiếp theo, toàn bộ trong kho hàng đều là tiếng kêu gào thảm thiết của Chu Lương.
Nhưng thời gian dần trôi qua, âm thanh cũng dần nhỏ đi, cuối cùng chỉ có thể nghe thấy tiếng binh binh bang bang.
Ngoài ra, thì không còn nghe thấy tiếng của anh nữa.
Rất nhanh, thời gian lại trôi qua hơn một giờ.
Trong lúc này, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền đến, sau đó lại giống như trước đó, thanh âm sẽ càng ngày càng nhỏ, sau đó trở nên im ắng.
Chỉ có thể nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra dọc theo khe hở của cửa lớn nhà kho.
Ào ào ào _ _
Cửa nhà kho bị đẩy ra, tên thủ hạ động thủ đầu tiên đi ra từ bên trong.
"Anh ta nói rồi sao." Grillo tắt nhạc, hỏi thủ hạ.
"Cũng không phải, chúng tôi đã đánh gãy tứ chi của anh ta, còn nhổ cả móng tay và hàm răng, nhưng vẫn không nói gì. Tôi sợ nếu như lại động thủ nữa thì anh ta sẽ bị đau chết, tạm thời buông tha cho anh ta đã."
"Như này rồi mà vẫn không chịu nói sao." Grillo cảm thán một câu.
"Không có, một chữ đều không nói."
"Người Trung Quốc bất khuất, đúng là quá lợi hại."
"Anh ta vô cùng có khả năng đến từ lữ đoàn Trung Vệ, nếu không không thể có sự nhẫn nại mạnh mẽ như thế được."
"Tôi đã sớm đoán được chuyện này." Grillo thản nhiên nói.
"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây, khoáng thạch nhất định nằm trên người đồng bọn của anh ta. Đối phương lại không thò đầu ra, tôi sợ giống như trước đó, để cho anh ta lén trốn đi."
"Rất không có khả năng này, tòa thành thị này đã bị bao vây, thủ vệ ngoài thành càng thêm nghiêm ngặt, không có khả năng để người đi ra ngoài. Tôi tin rằng anh ta vẫn còn trong thành, chỉ là chúng ta còn không biết chỗ ẩn nấp của anh ta." Grillo nói:
"Nhưng chuyện này không thể kéo dài quá lâu, nhất định phải nghĩ một chút biện pháp, hoặc là tìm được người đàn ông kia, hoặc là khiến cho người ở bên trong chủ động mở miệng!"
. . .
Mấy giờ trôi qua, trời đã tảng sáng.
Colombe thuộc khu vực miền trung của Panama, đối diện với biển Caribe, là một thành phố biển vô cùng nổi tiếng.
Trên đường cao tốc thanh phố, một chiếc xe Land Cruiser màu trắng đang đỗ, trên xe có sáu người, mỗi người đều nhìn chằm chằm về các phương hướng khác nhau, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó?
Mà người ngồi trên ghế tài xế, chính là Ninh Triệt.
Từ sau khi xác định lữ đoàn Trung Vệ Lữ tồn tại nội ứng, Ninh Triệt và Khưu Vũ Lạc liền bị tách ra.
Khưu Vũ Lạc phụ trách tạo thế chính diện, đồng thời lan truyền tín hiệu cho đối phương, tỏ vẻ như Lâm Dật vẫn còn ở tại Santos.
Mà Ninh Triệt, thì âm thầm chạy tới Colombe, tiếp đón Lâm Dật.
"Bên phía tổng bộ có tin tức gì không." Ninh Triệt cau mày mà hỏi.
"Vẫn không có, Lưu lão đại nói, Lâm tổ trưởng lại mất liên lạc, vẫn luôn không liên lạc được với anh ấy."
"Hỏi những người canh giữa trên đường khác một chút xem có ai phát hiện ra bóng dáng của Lâm Dật không."
"Vừa mới rồi hỏi, vẫn không có tin tức gì. Hơn nữa, bên trong thành còn rất yên tĩnh, không có phát hiện bất kỳ chuyện gì khác thường. Nếu như Lâm tổ trưởng vào thành, hẳn là sẽ nghĩ biện pháp truyền tín hiệu cho chúng ta, không có khả năng không hề có một chút tin tức nào."
Ninh Triệt đốt điếu thuốc, sắc mặt vô cùng khó coi.
Trước đó Chu Lương gửi tin qua nói sẽ sớm xuất phát tiến về Colombe.
Lúc này đã qua hơn mười giờ, chậm đến mấy cũng có thể đuổi tới Colombe.
Lâm Dật là một người rất cẩn thận, hẳn là sẽ không để xảy ra sai lầm trong loại chuyện này.
Hiện tại không chỉ có không có tin tức, đồng thời còn mất liên lạc với tổng bộ, đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Nói rõ Lâm Dật không có cách nào phát tín hiệu, nói cách khác, rất có thể đang lâm vào trong nguy hiểm.
Hơn nữa, trên mỗi một con đường đi đến Colombe, đều có người của mình theo dõi, nếu như Lâm Dật thật sự tới, thì không có khả năng bị bỏ qua.
"Trước đó Lâm Dật có nói, anh ấy ở Chepopur sao?"
"Đúng thế."
Sau khi suy tư vài giây đồng hồ, Ninh Triệt đưa ra một quyết định to gan.
"Thông báo cho người của đội sáu, tiếp tục trông coi ở đây, những người còn lại quay lại Chepopur với tôi!"
"Trở về? Lưu lão đại bảo chúng ta chờ ở đây để tiếp ứng cho Lâm tổ trưởng, không có mệnh lệnh của anh ấy, chúng ta trở về như này có được không?"
"Tôi có loại dự cảm không rõ, chờ thêm chút nữa có thể sẽ xảy ra chuyện. Các người nghe tôi là được, nhanh trở về Chepopur một chút, cố gắng chạy trở về trong thời gian ngắn nhất!"
"Được!"
Sau khi bọn người Ninh Triệt rời đi không bao lâu, một chiếc Ác Điểu màu đen dừng lại bên cạnh đường cao tốc.
Ngoài ra còn có một chiếc xe bán tải khác cũng ngừng lại ở đó.
Trong miệng Tống Kim Dân ngậm lấy điếu thuốc, đi xuống từ trên xe.
Cùng lúc đó, người trên xe bán tải cũng đi xuống.
Thân thể anh cường tráng, mặc áo ba lỗ màu đen và quần quân đội rằn ri màu xanh, toàn thân đều là bắp thịt, giống như sắt thép phát lực.
Mà trên cánh tay phải của anh, xăm một chữ số 6 Ả rập, bên cạnh còn có một dấu hiệu .
Tên của anh ta là Frankie, biệt danh 6 bích.
Vốn dĩ Tống Kim Dân và Lâm Cảnh Chiến đều ở trên đảo Tilia, nhưng sau khi Lâm Dật xảy ra chuyện, đã phái anh trở về.
Đồng thời trở về, còn có mười hai người thủ hạ của anh.
"Tình huống thế nào rồi, trong thành có tin tức gì hay không?" Tống Kim Dân hỏi.
"Không có một chút tin tức gì, người hẳn là không đến đây."
Tống Kim Dân nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mặt không thay đổi lẩm bẩm một câu.
"Đã qua thời gian dài như vậy, sao vẫn còn chưa tới?"
Bỗng nhiên, vẻ mặt của Tống Kim Dân thay đổi, quay người đi lên xe.
"Thông báo cho tất cả mọi người phía dưới, về Chepopur!"